BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 31

Cô gái chừng như hiểu suy nghĩ của anh, nên nhét ngay con dao vào túi
xách dưới chân, vội vàng phân trần:
- Anh đừng lo, tại... tại tôi sợ trước mấy cảnh đó, nên người ta chỉ tôi mua
nó rồi giữ để phòng thân thôi. Tôi không có ý muốn hại ai đâu. Tôi đi một
mình cũng sợ mà.
Văn im lặng. Anh vừa nhận ra dường như mình đã không để ý đến những
nguyên tắc tối quan trọng khi đi xa. Xưa nay tuy không quá ích kỷ, nhưng
anh có bao giờ cho ai đi nhờ xe đâu, nhất là kiểu nhờ xe giữa đường trong
đêm tối như vậy. Anh thầm lắc đầu. Nếu không phải ánh đèn pha ngay vào
màu áo đỏ có sọc, nếu không phải cái màu áo quen mắt cho anh một ấn
tượng tội nghiệp hôm qua thì anh đã không vướng lần nữa vào cô gái bụi
đời chưa biết họ tên, chưa biết lai lịch này rồi. Chưa kịp biết cô là ai, nhưng
bây giờ thì anh đã biết cô có một con dao bấm sáng loáng trong tay. Có bất
ngờ không?
Cô gái bối rối nhìn nét mặt anh:
- Anh... ngại tôi à? Nếu không tiện thì... - Cô thở dài - Thôi thì anh có thể
bỏ tôi xuống thị xã Bảo Lộc, tôi ở đó tạm môt. đêm, sáng mai xin quá giang
xe người ta cũng được. Tôi biết anh rất tốt, nhưng khổ nỗi không thể chứng
minh cho anh hiểu tôi cũng là người lương thiện.
Văn nhìn thoáng qua cô gái, anh lắc đầu điềm tĩnh trở lại:
- Thôi, không sao đâu. Tôi đưa cô đi cũng được thôi.
Cô gái mừng rỡ nhìn anh:
- Anh tin tôi à?
Văn nhún vai:
- Không vậy thì sao? Thật ra, nếu tính luôn hôm qua, thì tôi với cô cũng có
quen biết một chút xíu, chạy đường trường có bạn đồng hành cũng tốt mà.
Mặt cô gái đã tươi tỉnh trở lại. Văn liếc qua cô rồi hỏi:
- Cô định quá giang xuống đâu?
- Dạ đâu cũng đưọc, chỉ mong đừng ở Sài Gòn thôi.
Văn bật cười:
- Vậy là khó cho tôi rồi, vì tôi lại về Sài Gòn đây.
Cô gái giật mình nhìn anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.