BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 29

như có ngọn lửa bừng truyền dẫn cái lạnh thấu xương nãy giờ tạm bị đẩy
lùi.
- Thêm một hớp nữa đi, tôi nghĩ cô cần phải uống ít nhất là nửa cái chai đó
mới bớt lạnh. - Văn nói.
Cô gái nghe lời anh, nâng ly lên môi uống thêm một hai ngụm nhỏ nữa.
Mắt nhìn đường để đi hết những cua cuối của con đường đèo, nhưng Văn
vẫn không quên tình hình cô gái bên cạnh, anh hỏi:
- Sao? Công hiệu chứ hả?
Cuối cùng, cô gái cũng nở được một nụ cười. Câu trả lời đã rõ ràng, dễ
nghe hơn:
- Công... công hiệu lắm, cám ơn anh.
Văn cũng mỉm cười:
- Thay vì cám ơn tôi, cô khoan đậy nắp chai lại, cho tôi ké một hớp được
không?
- À, xin lỗi.
Cô gái vội vàng mở nắp chai và đưa cho anh. Văn tợp một ngụm nhỏ rồi
giơ chai ra nheo mắt nhìn cho rõ. Anh lắc đầu cười:
- Cô lấy ngay thứ Whisky nặng nhất mà, hèn gì không suýt sặc. Nhưng
cũng hay, thứ này thì lại càng công hiệu cho cơn lạnh của cô.
Đưa chai rượu cho cô cất vào ngăn, anh nói:
- Tắt luôn đèn trong xe đi, tôi không thích thứ ánh sáng đó đâu.
- Xin lỗi. - Cô gái nói trong khi với tay tắt đèn.
Đã xuống xong một đường đèo, Văn liếc nhìn qua cô. Nếu theo như sắc
mặt mà nhận định thì có lẽ cô ta đã đỡ hơn rồi. Không còn run rẩy lập cập
như khi nãy nữa.
Anh ngẫm nghĩ rồi chợt hỏi:
- Sao cô lại đứng giữa đường xin chờ xe vậy?
Cô gái húng hắng ho và đáp:
- Lời anh nói hôm qua cũng đúng. Đà Lạt mùa mưa khó kiếm việc quá, tôi
định quá giang xe trở xuống dưới may ra có thể sống được.
- Tôi muốn hỏi là sao cô lại đứng giữa đường kia? Lại lưng chừng đèo nữa,
bộ cô muốn hù thiên hạ chết sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.