BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 30

Cô gái lựng khựng:
- Đó là tại.. hồi chiều nay tôi có xin quá giang một chiếc xe tải về miền
Trung.
Văn ngạc nhiên:
- Về miền Trung? Vậy tại sao cô lại xuống ở đèo?
Cô gái ấp úng giải thích:
- Họ... tại họ không tốt, tôi cự lại nên họ xuống lưng chừng đèo thì đuổi tôi
xuống.
Xoa hai tay vào nhau như để ủ ấm hơn, cô khàn giọng:
- Tôi phải vừa đi bộ từ từ vừa vẫy tay xin đi nhờ xe, có nhiều chiếc xe đi
qua, nhưng vẫn không có ai dừng lại. Tôi đứng ở đó đã lâu lắm rồi. Nếu
không có anh, tôi không biết mình có phải chết cóng trên đó không nữa.
Văn cau mày. Lại chuyện ăn hiếp mấy cô gái đơn thân quá giang xe đây
mà. Cô gái Sài Gòn bụi đời này thật xúi quẩy.
Anh hắng giọng hỏi:
- Cô có nhìn được số xe của họ không?
Cô gái lắc đầu:
- Không. Hồi chiều trời mưa quá, vả lại tôi chỉ xin đi nhờ, có được xe cho
đi nhờ là mừng lắm rồi, đâu nghĩ đến chuyện nhìn số xe người ta làm gì.
- Họ có mấy người vậy? Mấy người trên cái xe tải đó?
Cô cụp mắt:
- Ba người. Một người phía sau canh hàng, còn chủ hàng với tài xế ngồi
băng trước. Tôi cũng được ngồi băng trước.
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nhíu mày:
- Họ thật sự.. định làm bậy với cô à?
Cô gái bậm môi gật đầu. Văn cười nhạt:
- Không nói quá đó chứ. Họ có hai ba người làm sao cô cự lại được?
Cô gái ngập ngừng rút trong túi áo ra một con dao bấm nhỏ:
- Tôi... có cái này nên họ không dám làm bậy.
Văn trố mắt liếc nhìn con dao rồi nhìn sững cô gái. Trời đất! Một con dao?
Thật đúng là anh đã gặp dân bụi đời chuyên nghiệp rồi. Đi quá giang xe mà
còn thủ một con dao bấm sao? Dân xã hội đen à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.