BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 55

nhưng vẫn nuôi tia hy vọng mỏng manh là mình sẽ bị... lật mặt. Vậy mà khi
bà Liên đưa cô ra trước mặt anh và hỏi:
- Con có nhớ ai đây không Văn?
Cô hồi hộp quá chừng. Vừa hồi hộp vừa sợ.
- Thử nhớ lại xem, người này là ai? Con nhận ra không? - Bà Liên lập lại.
Đôi mày của Văn lúc ấy chau lại như cố nhớ, nhưng cuối cùng anh đành dò
dẫm hỏi lại bà:
- Là... em gái của con à?
Thiên Ân ngớ ra, còn bà Liên thì thở dài thất vọng:
- Em gái cái gì, bạn gái của con mà con cũng quên sao?
Câu nói của bà Liên làm cô lúc đó ngượng nghịu và có cảm giác như mình
là một kẻ dối trá.
- Bạn gái? - Anh lẩm bẩm với vẻ ngạc nhiên.
- Phải rồi, Thiên Ân là cô bạn gái cùng con trong chuyến công tác lên Đà
Lạt đó, con không nhớ ra sao?
Văn đã nhìn chăm chăm vào cô thật lâu, nhưng rồi anh lắc đầu:
- Xin lỗi, tôi... không nhớ.
Anh đã không nhớ ra cô là ai. Cũng đúng thôi. Cô có phải là bạn gái anh
đâu. Gặp mặt chỉ có một lần, không có ấn tượng gì đặc biệt thì làm sao anh
nhớ ra được. Còn cô, lúc ấy đứng trước anh, chịu đựng ánh nhìn tò mò, dò
xét của anh, cô nghe câu anh nói mà không biết mình nên vui hay buồn.
Trong thâm tâm, cô chỉ mong anh nhận ra được cô chẳng phải là người bạn
gái nào, mà chỉ là một đứa con gái lang thang tình cờ quá giang xe mà thôi,
như vậy tốt hơn cho cả cô và anh, nhưng anh vẫn im lặng với cái nhìn ngờ
ngợ và xa lạ.
Nắng làm cô bắt đầu chói mắt, Thiên Ân quay trở về phòng. Cầm cái túi
xách nhẹ tênh của mình lên cô chắt lưỡi thở dài. Dù không muốn chút nào
cái chuyện cứ như lừa dối này nhưng... thôi thì ở tạm đây, giúp bà Liên
chăm sóc Văn vài hôm. Nếu bệnh tình của anh khả quan hơn thì cô cũng có
thể ra đi mà không áy náy điều gì. Văn là một người tốt, cô mong mỏi rằng
anh sẽ mau chóng khỏe lại, mau chóng hồi phục trí nhớ như xưa. Ánh nắng
đã chói gắt hơn sau khung cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.