BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 53

- Ừ, không sao đâu. Văn nó cũng mạnh khoẻ mà, tôi nghĩ sẽ mau chóng
bình phục thôi. Trong trường hợp trở về cuộc sống thường ngày quen
thuộc thì sẽ dễ dàng gợi lại ký ức hơn.
Bà Liên vội nói:
- Vậy mình đưa nó về nhà, có được không?
Ông Thịnh gật đầu:
- Tốt nhất là lưu lại đây thêm một ngày để theo dõi kỹ tình hình, ngày mai
tôi sẽ lo thủ tục để chị đưa nó về nhà, điều cần thiết bây giờ là về nhà rồi
phải chăm sóc cho nó mau hồi phục ký ức lẫn sức khoẻ lại thôi.
Khẽ liếc qua gương mặt kín như bưng của vợ, ông Thịnh nói tiếp:
- Tôi sẽ giới thiệu một bác sĩ trong ngành để vài ngày ghé qua theo dõi tình
hình.
Bà Liên gật đầu:
- Cám ơn anh.
Thiên Ân quay về cửa phòng và nhìn vào. Sau mũi thuốc Văn lại thiêm
thiếp ngủ. Bàn tán dặn dò mất một lúc, rồi ông Thịnh và vợ ra về. Còn lại
một mình, bà Liên bước đến cạnh Thiên Ân và cũng nhìn vào phòng. Bà
lẩm bẩm:
- Chiều nay về cô phải nói thật với nội thằng Văn biết thôi.
Thiên Ân ngẩng lên kịp thấy giọt nước mắt trên gương mặt bà khi bà mếu
máo:
- Cô chỉ sợ... nó cứ quên mất mọi việc, không còn nhớ gì, không còn nhớ
đến ai nữa thì làm sao đây Thiên Ân?
Cô rụt rè nắm lấy tay bà. Tình cảm bà dành cho Văn làm cô cũng nghẹn
ngào. Cô đưa bà lại ghế ngồi và thầm thì an ủi:
- Cô đừng quá lo, anh Văn nhất định sẽ khỏe lại mà, mình cố gắng chăm
sóc cho ảnh cháu tin là ảnh sẽ khỏe lại.
- Cháu giúp cô chăm sóc nó nhé?
- Dạ.
Cô nói mà không biết lời của mình có được như ý không, nhưng tiếng sụt
sịt của bà Liên dường như có nhẹ đi. Buổi chiều trong bệnh viện thật buồn.
Ánh nắng tắt dần hướng Tây làm không gian như nhuốm màu u ám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.