BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 52

Khánh Mỹ

Bình yên khung trời nhỏ

Chương 6

Sau một ngày nằm ở bệnh viện thành phố, Văn đã tỉnh lại. Nhưng anh lại
kêu nhức đầu và lơ ngơ không nhận ra được ai trong số những người thân
quanh mình.
Ông Thịnh đã gọi người chích mũi thuốc giảm đau cho anh, rồi gọi mọi
người ra hành lang. Bà Trinh nghiêm giọng:
- Văn nó làm sao vậy anh?
Ông Thịnh ngập ngừng:
- Nó chỉ mới tỉnh lại thôi, có lẽ ký ức vẫn còn mơ hồ...
- Nhưng em là mẹ ruột của nó, vậy mà nó vẫn nhăn nhó không nhận ra?
Ông Thịnh lúng túng giải thích:
- Theo như bản chụp X-quang thì không có gì nghiêm trọng, nhưng... trước
tình hình này thì anh nghĩ có lẽ do chấn thương mạnh, ảnh hưởng đến vùng
não bộ lưu giữ ký ức nên tạm thời... nó không nhớ rõ lắm về mọi việc.
Bà Liên thở dài lo lắng:
- Vậy mình phải làm sao đây, chắc phải nói cho ba biết chuyện này.
Bà Trinh cau mày lặng im. Ông Thịnh an ủi:
- Đừng quá lo lắng, tôi nghĩ... nó sẽ sớm bình thường lại mà.
Giọng bà Liên như vừa được nhóm tia hy vọng:
- Vậy chừng nào nó có thể bình thường trở lại?
- Tôi không thể nói chính xác, tùy theo sức đề kháng của nó thôi.
Nãy giờ vẫn đứng cạnh lắng nghe, Thiên Ân sợ sệt níu vạt áo ông hỏi:
- Ảnh có bị... quên hết mọi chuyện không hả chú?
Ông Thịnh trấn an:
- Không đâu, cháu đừng quá lo sợ. Văn chỉ bị va chạm mạnh vùng đầu nên
ảnh hưởng một chút thôi. Tôi đã từng gặp nhiều ca tương tự. Qua một thời
gian sẽ trở lại bình thường, trí nhớ sẽ dần hồi phục.
- Vậy nó chắc chắn sẽ không sao? - Bà Liên hỏi lại lần nữa.
Ông Thịnh gật:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.