BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 51

Khi nãy nhìn thoáng qua nét mặt bà chị dâu, bà biết chị ấy có ác cảm với
Thiên Ân. Việc Văn đi Đà Lạt công tác, còn rủ theo cô bạn gái có lẽ làm
chị ấy khó chịu. Còn bà, bao lâu nay bà cứ mong muốn đứa cháu trai tội
nghiệp của mình sớm có gia đình. Vì thế nếu nó đã tìm được người như ý
sao bà khắt khe những chuyện nhỏ nhặt mà làm gì.
- Nam Văn nó vẫn chưa tỉnh, vậy cháu có thể xin nghỉ phép vài hôm để
giúp cô một tay chăm sóc nó được không? - Bà Liên hỏi.
Thiên Ân nhìn bà, cô ngập ngừng rồi gật đầu:
- Dạ được ạ.
Bà Liên tươi ngay nét mặt. Có vậy chứ. Thằng cháu trai của bà đã lớn,
nhưng bao năm rồi chưa hề đưa về nhà giới thiệu cô bạn gái nào. Bà hy
vọng đây là cô bạn gái cuối cùng của nó.
Bà nắm nhẹ lấy tay cô:
- Cháu đừng ngại, đã là bạn gái của nó thì cũng như người nhà. Cô sẽ ủng
hộ cháu.
Thiên Ân lúng túng dạ nhỏ, lơ mơ với lời hứa hẹn ủng hộ gì đó của bà. Cô
nhìn thân hình bất động của Nam Văn mà phân trần với anh trong trầm
lặng:
"Tôi chỉ muốn theo dõi tình hình sức khoẻ của anh thôi. Chỉ tại tôi không
biết phải giải thích với người nhà của anh như thế nào với sự có mặt của
mình trong chuyến đi đó. Khi nào anh tỉnh lại mọi việc trở nên rõ ràng, tôi
sẽ không dám làm phiền nữa đâu. Anh đừng giận nhé!"
Chiếc xe đã vào thành phố, tiếng còi xe ồn ào quen thuộc quá. Văn nằm
yên trên băng ca với gương mặt vẫn chìm trong hôn mê như không hề biết
đến mình vừa có thêm một cô bạn gái mới. Một cô bạn gái bất đắc dĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.