BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 49

dám nói thật về tình hình của anh Văn.
Bà Liên lắc đầu:
- Cô cám ơn cháu còn không hết, cháu gọi điện báo tin thì gia đình mới biết
đươc chứ.
- Cháu có đánh thức cả nhà dậy không?
- Không đâu, chỉ có cô thôi.
Bà kể lể:
- Cô không dám cho nội thằng Văn biết, sợ ông quá lo lắng, nhắn chú Ba
nó cũng không được nên cuối cùng mới gọi cho chị Trinh, dù gì thì ông
Thịnh cũng là bác sĩ, họ biết cách giúp để đưa nó về nhà.
Thiên Ân chợt tò mò về người đàn bà sang trọng nhưng có vẻ cách biệt kia.
- Chú Thịnh... là dượng của anh Văn phải không dì? Còn dì Trinh là mẹ của
ảnh?
Bà Liên nhìn cô:
- Đúng rồi, chắc Văn nó cũng kể con nghe sơ sơ về chuyện nhà.
Cô đỏ mặt ấp úng:
- Dạ, cũng có chút chút.
Bà Liên nhìn gương mặt vẫn nhắm nghiền của Văn mà thở dài:
- Thật ra, nếu không cấp bách quá, cô cũng không gọi cho chị Trinh làm
chi, nhất lại không biết mà làm cản trở chuyến du lịch ngày mai của họ.
Bà lắc đầu:
- Văn nó tỉnh dậy, biêt chuyện này thế nào cũng trách cô cho xem.
Thiên Ân ngồi im, không dám nói gì. Cô đang tự trách mình nhiều chuyện
quá, để bây giờ vô tình biết thêm một mảng chuyện nội bộ không thuận
thảo của nhà người ta rồi còn gì. Văn mà tỉnh lại, người anh ta nổi giận
trách móc không phải là bà cô hiền hậu dễ tính của anh mà chính là cô thì
thật quê mặt.
Bà Liên vẫn dõi mắt nhìn xuống băng ca mà chép miệng:
- Không hiểu sao trời tối mà Văn nó lại lái xe về. May mà đã qua mấy cái
đèo, chứ nếu không, thì xe lăn luôn xuống vực rồi.
Thiên Ân ngập ngừng:
- Chắc tại cháu. Lúc đầu cháu ngồi trò chuyện nên không sao, đến chừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.