BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 48

hành lang, và gọi cô y tá đưa bệnh án cho ông Thịnh xem. Ông nói ngắn
gọn:
- Tôi mới vừa khám lại, tình hình tương đối ổn định. Chân phải bị gãy đã
bó bột rồi. Chấn thương vùng đầu mất nhiều máu khiến chúng tôi lo ngại,
nhưng chụp X- quang thì không có gì nghiêm trọng. Hồi tối nhờ cô bé này
tiếp máu nên sáng nay khá hơn rồi.
- Chúng tôi vào thăm nó có được không? - Người đàn bà đứng sau nôn
nóng hỏi.
Bác sĩ Mạnh gật:
- Được, nhưng đừng quá đông, cậu ấy vẫn chưa tỉnh.
Ông Thịnh lướt mắt qua phần ghi trên bệnh án rồi ngẩng lên nhìn người
đàn bà sang trọng đứng bên cạnh. Được cái gật đầu của bà, ông nói với bác
sĩ Mạnh:
- Chúng tôi muốn đưa nó về Sài Gòn.
Bác sĩ Mạnh gật đầu:
- Được chứ. Anh chuyên khoa càng có điều kiện chăm sóc tốt hơn. Vậy anh
cùng người nhà chờ tôi một chút, tôi sẽ cho người làm thủ tục chuyển viện.
- Cám ơn anh.
Bác sĩ Mạnh vỗ vai ông Thịnh cười:
- Có gì đâu, mình là bạn bè cũ mà.
Thế là chỉ chừng hai mươi phút sau, Thiên Ân đã cùng họ về thành phố. Cô
và bà Liên, người đàn bà mập mạp tự giới thiệu là cô ruột của Văn ngồi
cạnh chiếc băng ca anh nằm. Chiếc Ford do ông Thịnh cầm lái chạy trước
chiếc xe bệnh viện.
- Cháu là bạn gái của Nam Văn à? - Bà Liên lên tiếng.
Thiên Ân đỏ mặt rụt rè:
- Dạ không. Cháu chỉ là... bạn mới quen thôi.
- Nghe y tá bàn trực nói là nhờ cháu lái xe đưa nó vào bệnh viện kịp thời,
đã vậy còn tiếp máu cho nó nữa.
Thiên Ân ngượng ngùng cúi đầu. Đã nghe được giọng bà, cô đoán bà là
người mà mình đã làm rộn vào lúc bốn giờ sáng.
- Xin lỗi cô, cháu đã gọi sớm quá, cháu sợ người nhà quá lo lắng nên không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.