BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 46

Khánh Mỹ

Bình yên khung trời nhỏ

Chương 5

Thiên Ân che miệng ngáp dài. Văn vẫn chưa tỉnh lại. Ngắm gương mặt còn
bị tím bầm của anh, mớ băng quấn trên đầu và chân thì bó bột nặng chịch,
cô lẩm bẩm:
- Sao người bị nặng không phải là tôi, một người quá giang xe nhỉ, như vậy
tôi đỡ phải áy náy hơn khi nhìn anh từ hôm đến giờ cứ thiêm thiếp thế này.
Cô nói với anh mà như độc thoại:
- Tối qua tôi đã báo cho người nhà anh biết rồi, có lẽ họ cũng đang trên
đường đến. Ráng tỉnh lại đi anh Văn trước khi họ đến. Bác sĩ nói anh tỉnh
lại thì không sao mà. Anh không tỉnh, tôi không biết phải ăn nói sao với
người nhà của anh đây.
Có tiếng chân bước rộn rịp ngoài hành lang, Thiên Ân nhìn đồng hồ. Đã
tám giờ sáng rồi. Cánh cửa chợt mở, làm cô đứng dậy ngạc nhiên. Một tốp
người mặc áo choàng trắng bước vào, vị lớn tuổi có lẽ là bác sĩ còn những
thanh niên trẻ đi theo như sinh viên thực tập. Cô y tá cầm xấp bệnh án bảo
cô:
- Đến giờ khám thường nhật. Em ra ngoài đợi một chút.
Ngoài hành lang, Thiên Ân cứ băn khoăn đi tới đi lui, cứ hy vọng kết quả
khám của Văn khả quan hơn. Có mấy người lạ đang đi lại, hai người đàn bà
và một người đàn ông đứng tuổi. Họ nhìn bảng số phòng đính ở cánh cửa
trước mặt rồi nhìn qua cô.
Người đàn bà mập mạp có gương mặt hiền hậu lên tiếng hỏi cô:
- Đây là phòng chăm sóc đặc biệt số ba phải không cháu?
- Dạ.
Vừa lúc đó, cánh cửa bật mở, vị bác sĩ và nhóm sinh viên thực tập đã trở ra.
Cô vội chạy lại:
- Thưa bác sĩ...
Vị bác sĩ có bảng tên là Phan Mạnh ngẩng lên nói:
- Tình hình tạm ổn định rồi, rất tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.