BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 74

nghe tôi gọi điện cho cô bạn gái đó rủ đi chung chuyến lên Đà Lạt lần này,
nhưng bạn gái của tôi là ai mới được chứ? Chính em cũng nói là thấy tôi ở
Đà Lạt có một mình phải không?
Thiên Ân khịt mũi dè chừng:
- Ậy! Tôi không có quả quyết như vậy. Tôi chỉ thấy anh lang thang ngoài
phố có một mình thôi, chứ ai mà biết anh có đưa cô bạn nào lên đó hay
không?
Văn vẫn đăm chiêu:
- Mời bạn gái đi chơi một chuyến lên Đà Lạt mấy ngày trời thì phải thân
thiết lắm rồi. Tại sao tôi không nhớ gì cả? Tôi không nhớ hình ảnh của cô
gái nào, ngay cả cái tên gọi cũng không có, chẳng lẽ chuyện đi Đà Lạt là
giả? Làm sao bịa ra được?
Thấy anh nói với mình như thể chất vấn, Thiên Ân lắc đầu quầy quậy:
- Tôi không biết à nhe. Anh có bạn gái thật hay tự bịa thì ai mà biết, anh
đâu có nói cho tôi nghe đâu.
Văn khoát tay:
- Đã ai nói gì đâu mà em chối lung tung như vậy. Tôi chỉ đặt những câu hỏi
ấy cho mình thôi. Không liên can gì đến em đâu.
Cô thở phào. Văn ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm phân tích gì đó một mình. Thiên
Ân chờ anh nói gì thêm nhưng thấy cái điệu bộ như niệm chú ấy, cô cũng
che miệng ngáp dài.
Được một lúc, anh quay lại và nhăn mặt kêu lên:
- Trời đất ơi, tôi thì đang điên đầu suy nghĩ, còn em thì ngồi tỉnh bơ bóc
trứng ăn à?
Bị phát hiện lúc miệng đầy nhóc trứng, Thiên Ân lúng búng:
- Thì anh nói là không lăn chỗ bầm rồi mà.
Văn lườm cô:
- Không lăn cũng đâu phải để em ăn?
- Không ăn cũng bỏ thôi, hôm qua cô Liên cũng bỏ cái trứng đó, uổng lắm.
- Cô cãi.
Vì gân cổ cãi, cô suýt bị nửa cái trứng làm nghẹn. Văn vội đưa ly nước của
mình cho cô. Anh nhìn cô trợn mắt nuốt trôi miếng nghẹn mà lắc đầu nhằn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.