BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 95

- Cũng không có gì làm hết. Chắc là em vào bếp coi có gì phụ dì Lương. Có
gì không anh Văn?
Văn khoát tay:
- Đừng vào bếp. Rảnh thì ra vườn với anh.
- Ra vườn? Để làm chi? - Thiên Ân ngạc nhiên.
- Thì ra vườn chơi. Hôm nay nắng đẹp mà.
Cô thắc mắc:
- Sao anh không đọc sách hoặc nằm nghỉ mà lại muốn ra vườn? Anh muốn
đánh cờ với em à?
Văn lắc đầu:
- Hôm trước thấy em đánh cờ với nội, thắng liên tục mấy bàn. Em đánh hay
như vậy, anh làm sao đấu thắng em.
Thấy cô vẫn còn thắc mắc, anh nói:
- Em pha cà phê hay trà mang ra nhé. Nhớ nói cô mình ra vườn.
Chừng mười phút sau anh và cô đã ở khoảng sân sau của nhà. Những luống
hoa rung rinh trong gió thật đẹp. Văn và cô ngồi đối diện nhau qua cái bàn
đá kẻ thành bàn cờ của ông. Trên bàn là khay cà phê và một bình trà đặc
thật nóng. Văn có cái thú giống hệt ông là uống trà hay cà phê gì cũng phải
kha khá đậm. Thoạt đầu Thiên Ân pha không đúng ý, bây giờ thì cô đã
quen với liều lượng này rồi, thậm chí nội và anh lại khen cô pha ngon hơn
dì Lương nên công việc này thường thì cô hay bị sai luôn.
Dưới giàn Hải Đằng, ánh nắng không xuyên qua được giàn lá dày và rợp
bóng nhưng nắng bên ngoài thì chan hòa. Không khí ở đây đầy nắng và
ngập mùi hương của hoa, của đất. Hít thở thứ không khí ngập nắng gió đó
thấy dễ chịu hẳn.
Hớp ngụp cà phê thơm lừng, Văn chép miệng:
- Ở đây dễ chịu quá.
Thiên Ân gật đầu:
- Gió lộng ghê anh Văn. Vườn nhà anh vừa rộng vừa trồng nhiều hoa thật
đẹp. Em thích ra đây ngắm lắm.
- Còn vườn nhà em?
- Hả? - Cô giật mình nhìn qua anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.