ven đường. Những cái tên như Prouty’s, Nhà hàng tôm hùm Maine… dần
xuất hiện và vụt qua trước mắt. Qua những ngôi nhà xinh xắn với bãi cỏ
lớn trước mặt và một người đàn ông mặc quần soóc Bermuda đang tưới cỏ
- kẻ mà có lẽ cả đời chẳng có lấy một chuyến đi xa. Blaze chợt thấy đồng
cảm và ái ngại cho ông ta. Rồi chiếc xe buýt lại chạy dọc theo một triền
sông với những cánh chim chao lượn. Những cánh chim tự do mà John nói
Trại Helton không bao giờ có chỗ đậu cho chúng. Đó là một ngày hè ngập
nắng.
Rồi cậu quay sang phía John - người bạn chẳng bao giờ biết cảm ơn
cậu khi được giúp đỡ nhưng lại rất sẵn lòng chia sẻ khi cần. John đã chìm
vào giấc ngủ từ lâu. Trong khi ngủ, khuôn mặt cậu ta thật già dặn và khắc
khổ.
Blaze quay lại phía cửa sổ một cách miễn cưỡng như để xua đi
những dằn vặt trong suy nghĩ về người bạn của mình. Những khung cảnh
xa lạ như có ma lực, kéo Blaze ra khỏi dòng suy tư và chả mấy chốc, cậu đã
quên mất John để chìm đắm vào vẻ hào nhoáng của dải đất ven biển nối
liền Portland và Kittery. Tới New Hampshire, chiếc xe dừng lại ở trạm thu
phí rồi chạy tiếp tới Massachusetts. Không lâu sau đó, nó lại băng qua một
cây cầu lớn và Blaze đoán rằng, cậu đã tới Boston.