BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 1027

định nguyện ý đi cùng Hoàng huynh." Duẫn Đề cười lớn nói: "Nực cười!
Nếu nàng nguyện ý, sao ngày đó còn nhất quyết đòi ra cung chứ?"

Xảo Tuệ chẳng biết đã đứng tựa cửa tự lúc nào, bỗng buồn bã cất tiếng:

"Thập Tứ gia, người để Hoàng Thượng mang tiểu thư đi đi! Tiểu thư bằng
lòng mà!" Nói đoạn nhìn Dận Chân hành lễ thỉnh an, nhẹ tiếng: "Xin hoàng
thượng theo nô tỳ qua đây một chút."

Dận Chân bước đi rồi, Dận Tường nhìn vẻ hoang mang của Duẫn Đề

trầm giọng bảo: "Nếu đệ thực sự coi Nhược Hi là bạn, thôi đừng cãi vã với
hoàng huynh nữa, nhất là ngay trước mặt nàng. Cả đời này nàng đã phải ở
thế khó xử, đau khổ tột cùng, chẳng qua đều là vì Bát ca, vì các ngươi cả.
Hôm nay người cũng đã đi rồi, đệ vẫn còn muốn nàng chẳng được an lòng
sao?" Duẫn Đề trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu, Dận Tường nhẹ nhàng vỗ
vỗ vai hắn rồi xoay người bước theo Dận Chân.

Xảo Tuệ chỉ vào chiếc ghế mây dưới gốc tử đằng trong sân nói: " Tiểu

thư thích nhất ngồi ở chỗ này trầm tư, có thể lặng yên cả ngày không nói
lời nào." Bước vào nhà lại đưa tay về phía bàn đọc sách bảo: "Tiểu thư mỗi
ngày đều luyện chữ rất lâu, mải miết đến khi tay không còn chút sức lực
nào nữa mới thôi ." Nói rồi liền mở chiếc thùng lớn bên cạnh ra "Đây là tất
cả những gì tiểu thư chính tay luyện viết."

Dận Chân cẩn thận đặt bình cốt ôm chặt trong lòng lên bàn, nhẹ cầm một

trang soi qua ánh nến chậm rãi nhìn, tất cả đều giống hệt bút tích của mình,
nhưng dường như phải lại dường như không, nét nét tràn ngập tương tư,
chữ chữ chứa chan tình ý, nàng đem hết thương nhớ triền miên gửi vào đầu
bút.

Dận Tường thoáng nhìn một trang đã không nén được tiếng thở dài, cả

một hòm lớn đầy … vì sao cứ nhất quyết rời đi rồi mới chịu nhận ra mình
vốn yêu đến không thể từ bỏ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.