BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 272

Khang Hy tư lự ngắm trăng một lúc, rồi bảo Lý Đức Toàn cầm đèn, hai

người chậm rãi đi tiếp. Nhược Hi Ngọc Đàn quỳ gối mãi cho đến khi
Khang Hy xa hẳn mới đứng dậy đi về. Đang đi, nàng bất giác ngoái lại
trông theo, nhưng không còn thấy ánh đèn nữa, thầm thở dài, người già
bình thường có khi còn có con cháu cùng đi dạo, nhưng con người cô độc
trên ngôi cao này lại chỉ có thái giám đi cùng. Ngai vàng kia cũng như trâm
ngọc của Vương Mẫu nương nương, đã chia cắt ông và hơn hai mươi người
con trai ở hai bờ cách biệt.

Về đến phòng, Nhược Hi mở hộp trang sức. Số trang sức này, một phần

là do Mã Nhi Thái tổng binh chuẩn bị cho con, một phần là do Nhược Lan
tặng trong mấy năm qua. Nhược Hi lật đi lật lại mãi, cuối cùng chọn ra một
chiếc trâm hoa nạm ngọc bích và một bộ khuyên tai phù hợp, trông cả tay
nghề và chất ngọc đều thuộc hàng cực phẩm. Nàng gói lại rồi đi ra khỏi
phòng.

Ngọc Đàn đang cởi áo gỡ tóc. Nhược Hi mỉm cười đưa món đồ cho cô:

- Quà sinh nhật đến muộn. Xin em chớ trách.

Ngọc Đàn nói không dám không dám, rồi giơ tay đẩy đi. Nhược Hi

nghiêm mặt bảo:

- Em đã gọi một tiếng chị, mà không nhận quà của tôi ư?

Bấy giờ Ngọc Đàn mới ngại ngùng đón lấy, nhưng không giở ra xem

ngay, chỉ nói:

- Sinh nhật của chị, em còn chưa tặng gì này.

Nhược Hi cười bảo:

- Tôi không biết thêu, mai tôi vẽ mấy mẫu hoa, em phải dốc hết tâm sức

mà thêu cho tôi mấy cái khăn tay thật đẹp. Tôi đang cần đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.