BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 319

Một lúc sau trấn tĩnh dần, Nhược Hi bảo:

- Tôi ổn rồi. Em đi ngủ đi!

Ngọc Đàn dịu dàng đề nghị:

- Hay em ngủ đây với chị?

Nhược Hi lắc đầu, ngả mình xuống. Ngọc Đàn đắp chăn cho nàng rồi

lặng lẽ lui ra.

Còn lại một mình trong bóng tối, nàng không dám khép mi vào nữa, mắt

cứ mở chong chong. Nụ cười thê lương tuyệt vọng, ánh nhìn ảo não khôn
cùng… Càng gắng sức xua đuổi những hình ảnh ấy, chúng lại càng hiện lên
rõ rệt. Nhược Hi co rúm người trong chăn, hồn quay cuồng muôn vàn ký
ức: nhà Nhược Lan lần đầu gặp gỡ, chàng điềm đạm nói nói cười cười;
dưới màn lá thu bay tơi tả, chàng nghiệt ngã buộc nàng vâng lời; giữa đất
trời một màu trắng xóa, chàng êm ả cùng nàng dạo chơi; khi đợi nghe lời
hứa đeo vòng, chàng nắm tay nàng, đôi mắt ngập tràn khắc khoải và hi
vọng; bên gốc hoa quế, nụ cười của chàng ấm áp như nắng xuân; rồi thứ
giấy viết thư tỏa hương bách hợp…

Tuy Thập tứ không kể tỉ mỉ Bát a ca đã âm thầm dọn đường cho nàng thế

nào, nhưng Nhược Hi không phải kẻ vô tri, làm gì không cảm nhận được sự
đối xử bao dung của ma ma hướng dẫn, sự chăm lo kín đáo của thái giám
và cung nữ chưởng quản. Chỉ e còn nhiều việc khác nàng chưa tường tận
mà thôi.

Nếu có quyền lựa chọn, Nhược Hi cho rằng thà rớt vào phủ Tứ a ca lại

hơn. Bởi biết trước kết cục, nàng vẫn luôn hi vọng mình sẽ đủ sức xa lánh.
Ai trên đời này mà không vị kỷ, nàng đã minh bạch chuyện mai sau, thì
không thể hăm hở tiến tới theo kiểu vì nghĩa quên thân được nữa. Nào ngờ
bốn năm qua, từng chút, từng chút một, chàng dần dần trở thành một phần
của cuộc đời nàng, giống như chiếc vòng ngọc trên cổ tay, sớm đã gắn bó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.