BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 348

Ngây người chốc lát, Bát a ca vui sướng cười vang, ôm lại nàng êm ái

nói:

- Em không mất ta đâu, ta sẽ ở bên em mãi mãi.

Nhược Hi ngả đầu lên vai chàng, im lặng, bao cảnh tượng xưa vùn vụt

lướt qua trong trí. Nàng duyệt lại ưu điểm, nhược điểm của chàng. Nhớ lúc
chàng mặc nàng đứng đến nửa ngày trời trong thư phòng, và nhớ lúc chàng
nắm cằm nàng lạnh lùng bắt hồi đáp, nàng bỗng cắn phập vào vai chàng.
Bát a ca “hự” khẽ một tiếng, ôm cứng nàng bất động. Nhược Hi từ từ nới
lỏng miệng. Thấy chàng băn khoăn nhìn mình, nàng nhướng mày, nửa thích
chí nửa đắc ý:

- Quân tử báo thù, mười năm không muộn!

Bát a ca hơi ngẩn người, rồi bật cười ôm nàng đẩy ngã ra đất, hai người

lăn liền mấy vòng trên nền cỏ. Nhược Hi đương hoa cả mắt, môi chàng đã
lại hạ xuống, lần này không tinh tế dịu dàng nữa, mà nóng bỏng dữ dội, mà
mãnh liệt như thể nhớ nhung cả đời đều bùng nổ trong một nụ hôn. Chỉ tích
tắc, chàng đã thiêu rụi lý trí của nàng, khiến nàng quên bản thân, quên tất
thảy, chỉ biết mải mê đáp lại trận mưa hôn của chàng.

oOo

Tháng Chín, gió thu về, trời đất như mở ra bát ngát. Được cả Bát a ca và

Mẫn Mẫn hướng dẫn, Nhược Hi cưỡi ngựa đã khá thạo, có thể một mình
thúc ngựa phi nước đại giữa trời biếc cỏ xanh, hưởng thụ cảm giác bay
bổng trong làn gió quyện ánh dương và hương cỏ.

Nhược Hi và Mẫn Mẫn cùng thích phi ngựa tốc độ cao, bên tai vù vù

tiếng gió, trạng thái khoan khoái ngập tràn ấy không bút mực nào tả nổi,
tưởng chừng cả đất trời này đều dành để ngao du, muốn đến đâu thì đến,
chẳng gì ràng buộc được. Bát a ca không theo đuổi khoái cảm tốc độ, nên
thường tụt lại đằng sau, mỉm cười nhìn họ phóng ngựa điên cuồng. Hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.