BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 349

người thường thi thố, tuy Nhược Hi thua nhiều hơn thắng, nhưng nhờ thế
cảm giác vượt qua Mẫn Mẫn dù chỉ một lần cũng trở nên tuyệt diệu.

Quanh hai nàng luôn đầy ắp tiếng cười, khi nổi hứng, Mẫn Mẫn cất tiếng

hát ca dao Mông Cổ. Nhược Hi không hiểu nghĩa, nhưng biết cô đang hát
ngợi ca trời biếc, đồng xanh, mây trắng, gió nhẹ, và hát lên cả niềm sung
sướng hân hoan của mình. Bởi vì chính nàng cũng yêu trời đất này biết
bao! Từ khi trở về quá khứ, nàng chưa bao giờ được cười nhiều, cười vô tư
đến thế. Chỉ giữa thiên nhiên, chỉ nhong nhong trên mình ngựa, nàng mới
tạm thời lãng quên tất cả, và mới thật là nàng, chứ không phải là Mã Nhi
Thái Nhược Hi.

Khi có mặt Mẫn Mẫn, Nhược Hi luôn giữ gìn khoảng cách với Bát a ca.

Dù thầm biết một ngày kia những lời nói dối cũng sẽ vỡ lở, song nàng chưa
muốn đối diện vội lúc này. Bát a ca phản ứng bằng nụ cười nửa miệng và
cái nhìn ranh mãnh, tuy không thúc ép, nhưng chẳng bao giờ chàng dời mắt
khỏi nàng. Khi nàng cười vang, chàng nhìn âu yếm. Khi nàng mãn nguyện,
chàng nhìn tán dương. Khi nàng khen Mẫn Mẫn hát hay, chàng lắc đầu vẻ
không đồng tình. Nhiều lúc chỉ sợ Mẫn Mẫn phát hiện, Nhược Hi trừng mắt
lườm chàng. Bát a ca tủm tỉm nhìn lảng đi nơi khác, nhưng khi Nhược Hi
vô tình liếc lại, thì đã bắt gặp đôi mắt nheo nheo vì cười của chàng rồi.

oOo

Buổi tối, hết ca trực, Nhược Hi trở về lán, định tắm rửa để sang dùng

cơm với Bát a ca thì gặp thái tử lững thững đi ngược lại, nàng vội đứng
tránh sang lề đường thỉnh an. Cho nàng bình thân xong, thái tử ngắm nghía
nàng một lượt, cười hỏi:

- Xem chừng mấy hôm nay cô có vẻ bận rộn nhỉ?

Nhược Hi cười không đáp. Y đã khơi mào, thể nào chẳng có đoạn sau.

Quả nhiên, thái tử soi mói nhìn nàng, bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.