BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 392

Đầu óc Nhược Hi như đông cứng cả, mất một lúc mới từ từ hiểu ra ngụ ý

của Tứ a ca. Vừa rồi lòng dạ tái tê, bây giờ thì đùng đùng nổi giận, nàng
bèn rẩy mạnh chàng ra. Tứ a ca không buông, tay vẫn đỡ dưới cánh tay
nàng. Nàng trừng mắt nhìn chàng, chàng nhìn trả, không hề dao động, lại
thản nhiên hỏi:

- Cô muốn ngồi xuống tuyết hả?

Nói rồi lỏng tay. Một chân Nhược Hi đã yếu, một chân lại hơi tê, không

có chỗ vịn, nên chao người ngã phệt ra tuyết.

Nàng trừng trừng nhìn Tứ a ca. Thật không thể tin được, xưa nay chưa

một ai đối xử thế này với nàng. Chàng nhìn xuống hờ hững. Nhược Hi phát
cáu, vơ bừa một nắm tuyết vung tay ném. Tứ a ca né đầu tránh. Nhược Hi
bèn vê hẳn một quả cầu quăng ra. Tứ a ca lạng mình sang chỗ khác, cũng
tránh được luôn.

Nàng hầm hầm ngồi dưới đất, chàng ngắm nghía với vẻ chế giễu, giọng

tưng tửng:

- Tự mình thì đi nằm lì trong tuyết, bây giờ chẳng qua người ta cho ngồi

thôi, sao lại không chịu được?

Nhược Hi tức lộn ruột, hằm hằm nhìn chàng. Tứ a ca nhếch mép bảo:

- Trông cái bộ dạng này, còn mong ai tiếc ngọc thương hương kia chứ?

Nhược Hi vẫn cầm nắm tuyết trong tay, hiểu rằng ném nữa cũng vô ích,

lòng ấm ức vô cùng, chưa biết xử chàng thế nào được.

- Sao ngồi bệt ra thế này? – Thập tam a ca rảo chân chạy về, vừa xốc

Nhược Hi dậy vừa thắc mắc nhìn anh trai gã, nhưng chàng còn bận cho hai
thái giám khiêng cáng bình thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.