BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 393

Thái giám đỡ Nhược Hi lên ngồi thật chắc chắn. Thập tam bảo họ đưa

nàng về xong thì mau đi mời thái y, lại dặn nàng phải chịu khó tĩnh dưỡng.

Nhược Hi lén liếc Tứ a ca. Chàng đang thờ ơ nhìn Thập tam và bọn thái

giám cuống quýt, không hề lưu ý đến nàng. Lúc các thái giám nhấc cáng
xếp lên, đi qua hai a ca, Nhược Hi nhằm lúc Tứ a ca không phòng bị, liền
ném bộp cục tuyết đã vê vào vạt áo chàng. Thực ra nàng muốn ném vào
mặt chàng cơ, nhưng chưa gan hùm mật gấu tới mức đó. Dẫu sao ném
trúng chàng, lòng nàng cũng nguôi tức hẳn.

Thập tam a ca “Ớ” một tiếng, rồi phá lên cười. Nhược Hi không nén

được ngoái đầu lé mắt nhìn. Thập tam đang ngó tuyết trên áo anh gã mà
cười sằng sặc. Tứ a ca cũng thoáng cười, nhìn thẳng vào ánh mắt dáo dác
của Nhược Hi. Nàng chột dạ, vội quay mặt đi.

Cơn tức đã tiêu tan, bấy giờ mới cảm thấy chỗ đau ở chân, trái tim lại

càng đau hơn. Từ nay về sau không còn dây dướng gì nữa… Hồi ở thảo
nguyên, nàng đã từng soạn sẵn câu nói này, nhưng vì chút hi vọng vớt vát,
nàng chẳng bao giờ tưởng đến cớ sự thành hiện thực. Nàng cho rằng mình
không cố chấp nữa, mình chịu đựng được cái gượng gạo trong cảnh chồng
chung với chị, bèn diêm dúa để quyến rũ Bát a ca, mong ràng buộc được
trái tim chàng. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ thế thôi, chàng không hề vì nàng
mà dừng bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.