BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 456

- Vì sao cô thở dài?

Mẫn Mẫn ngó Thập tam a ca:

- Giá chúng ta có thể được như ban nãy mãi thì vui biết bao nhiêu.

Nhược Hi liếc mấy a ca đi bên cạnh. Không hiểu họ đang nói gì, nhưng

vẻ mặt ai nấy đều hiền hoà, nụ cười đọng trên môi. Đúng, giá có thể được
như ban nãy mãi thì tốt thật, mọi người cùng hân hoan vui vẻ! Tiếc rằng
không thể, chính những con người đang đi bên nàng đây, tương lai sẽ ác
đấu đến một mất một còn…

Chợt nghe loáng thoáng tiếng Thập tam a ca: “Nhược Hi… ngả vào Thập

tứ… cứ cười lăn lộn…”, Nhược Hi vội kéo tay Mẫn Mẫn xích lại nghe: “…
trông thấy ngọn trâm trong tay thị vệ, cô ấy tái mét mặt, thậm chí không
dám nhìn thêm lần nữa, quay đầu đi lắp bắp ‘Vứt vứt vứt vứt!’”

Cửu a ca và Thập tứ a ca ngoảnh sang nhìn Nhược Hi, bật cười. Tứ a ca

nhếch mép, cứ lát lát lại liếc nàng. Bát a ca tủm tỉm, mắt nhìn thẳng ra phía
trước, chân bước chầm chậm. Nhược Hi lén liếc mắt ngắm nét mặt trông
nghiêng của chàng. Bát a ca ngó Thập tam, lắc đầu bất lực, nhưng không
thể ngăn được, đành cứ để cho gã huyên thiên.

Thập tam a ca kết luận:

- Phải hỏi chính Nhược Hi, làm sao lại phũ phàng đâm con ngựa được?

Nhược Hi dẩu môi không đáp. Thập tam chợt nói:

- Năm kia cô còn chưa hề biết cưỡi. Nhưng chỉ nhìn tài kỵ mã năm nay

của cô cũng đoán được sư phụ năm ngoái dạy dỗ rất tận tình, cô học ai vậy?

Nhược Hi thót tim, vô thức liếc Tứ a ca, còn chưa kịp trả lời, Mẫn Mẫn

đã hồn nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.