BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 475

Cùng với lời ca, đèn lồng treo cao tắt dần tắt dần từng vòng một, ánh

sáng trên sân khấu nhạt bớt, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết trắng muốt
ào ạt xoay múa trên không, Mẫn Mẫn đứng yên giữa mai đỏ, người hoa soi
vào nhau, cùng một màu đằm thắm. Tuyết trắng và mai hồng vẽ nên một
không gian lung linh sống động, mà Mẫn Mẫn lại là hình ảnh tươi đẹp nhất
trong không gian ấy.

Tiếng ca nhỏ mãi đi, đến lúc chỉ còn loáng thoáng. Đám đèn lồng theo

nhau tắt hết, chừa lại mỗi chiếc đèn chính giữa rọi xuống Mẫn Mẫn và hoa
mai. Cô ném ô, ngửa mặt lên, đăm đăm dõi nhìn bông tuyết phiêu phất trên
không. Dưới ánh đèn, nét mặt cô nõn nà tinh oanh như ngọc tạc, khoé
miệng đọng nét cười, ánh mắt bâng khuâng, thần sắc não nề, tay chậm chạp
chìa ra hứng tuyết.

Một tích tắc qua, rồi tiếng im đèn lịm. Trong bóng tối ngút ngàn, thần trí

Nhược Hi như bị hút cả vào bóng dáng vừa mê man vừa vui sướng như trẻ
con đi hứng tuyết kia. Khuôn mặt nồng nàn tình cảm của Mẫn Mẫn khiến
tim nàng chấn động, trong đầu nháng hiện cảnh tuyết rơi nhiều năm về
trước, nàng cũng mặc áo nhiễu lông vũ màu đại hồng, lang thang trong
tuyết như đứa bé lạc đường về, rồi chàng đạp tuyết đến bên, nắm lấy tay
nàng sóng bước. Lòng quay cuồng suy tư muôn nẻo, nàng cứ đứng ngây ra
như phỗng.

- Nhược Hi! – Lý Đức Toàn gọi to. Nhược Hi “Á” một tiếng. Hắn quở –

Nghĩ gì thế? Hoàng thượng gọi mấy lần rồi đấy!

Khang Hy cười:

- Đừng trách Nhược Hi. Trẫm nghe mà cũng thần người ra mất một lúc

nữa là.

Nhược Hi nói:

- Để nô tỳ bật đèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.