BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 476

Đoạn nàng lắc chuông, đèn đuốc tắt phụt lúc trước phát sáng trở lại.

Mẫn Mẫn thay phục trang quay ra làm lễ. Tối nay cô vận xiêm áo trơn

màu nguyệt bạch chứ không ăn bận sặc sỡ tươi tắn như ngày thường, vậy
mà sắc đẹp của cô không hề phai giảm, ngược lại càng thêm diễm lệ vô
song, quả là đơn sơ thế mới tường vẻ thắm nồng.

Khang Hy nhìn sang Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai, cảm khái nói:

- Đã nhiều năm rồi trẫm không còn xem múa hát đến mức say sưa như

vậy.

Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai ngắm con gái một cách hãnh diện, nhưng miệng

thì chối đây đẩy:

- Hoàng thượng quá khen, quá khen!

Mẫn Mẫn đứng yên bên cha, sắc mặt trầm tĩnh, dáng điệu thư thái, từ đầu

đến cuối không hề liếc về phía Thập tam a ca. Nhược Hi thầm cảm thán,
mới hơn hai tháng mà cô đã không còn là cô bé nông nổi bồng bột nữa,
Mẫn Mẫn bây giờ là một thiếu nữ đã biết tư vị thương tâm, có thể nhờ thế
mà càng thêm thu hút, nhưng niềm vui thuần khiết cũng đã rời bỏ cô. Lẽ
nào đá quý cứ phải bị mài giũa đớn đau mới có cơ toả màu lấp lánh?

Tá Ưng vương tử ngắm Mẫn Mẫn, rồi cụp mắt xuống vẻ tư lự. Nhược Hi

cười nghĩ, sau đêm nay, trái tim của con chim ưng này chắc đã gửi gắm cả
vào cô quận chúa kia rồi, nhưng liệu có nắm bắt được trái tim cô hay
không?

Khang Hy cười gọi Mẫn Mẫn:

- Lại đây kể cho trẫm nghe, con làm trăng với tuyết bằng cách nào vậy?

Mẫn Mẫn liếc Nhược Hi, cười đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.