BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 479

Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vừa cười vừa lấy trong ngực áo ra một miếng

ngọc bội đưa cho thái giám đứng bên. Thái giám dâng bằng hai tay đến
Nhược Hi, nàng vội quỳ xuống tạ ơn. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai liếc Mẫn
Mẫn, đoạn bảo Nhược Hi:

- Mẫn Mẫn cũng giữ một miếng tương tự. Vốn dĩ nó còn một người chị

song sinh, khi hai đứa ra đời, bản vương vui sướng quá đỗi, vừa lúc sẵn có
một thứ ngọc đẹp, bèn sai người tạc hai miếng ngọc bội, không ngờ ngọc
bội chưa xong, thì chị nó bất hạnh mệnh yểu.

Đến đây, ông ta khẽ thở dài. Mọi người không ngờ miếng ngọc bội này

lại có nguồn gốc như thế, tất cả đều ra chiều nghi hoặc, cùng đổ dồn mắt
vào Nhược Hi.

Nhược Hi khấu đầu xong, tay nâng ngọc bội, nói với Tô Hoàn Qua Nhĩ

Giai:

- Miếng ngọc này gửi gắm niềm thương nhớ con gái của vương gia, nô tỳ

thực không dám nhận.

Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai bật cười:

- Bản vương đã ban cho ngươi rồi, có gì mà không dám.

Ông ta đưa mắt nhìn Khang Hy, Khang Hy mỉm cười:

- Cứ nhận đi!

Nhược Hi lại khấu đầu, rồi thu cất miếng ngọc bội.

Không gian bỗng lặng ngắt, các a ca đưa mắt nhìn Nhược Hi, ai nấy đều

lộ vẻ suy nghĩ. Nhược Hi không hiểu. Miếng ngọc bội này tượng trưng cho
điều gì? Hành động của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai là để nhắn gửi Khang Hy
điều gì? Hay họ đã ngầm giao hẹn từ trước? Nàng thắc mắc nhìn Mẫn Mẫn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.