BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 518

oOo

Được Ngọc Đàn giúp uống thuốc xong, Nhược Hi lại mê man lịm đi.

Bảo là mê man, nhưng trong nhà động tĩnh thế nào nàng đều cảm nhận
được hết. Bảo là tỉnh táo, thì mí mắt lại cứ nặng trĩu, không sao hé nổi ra.

Chẳng biết nằm đấy bao lâu, đến một lúc Nhược Hi thấy họng đau đến

rát bỏng, muốn gọi nước uống nhưng há miệng hoài không thốt nên lời.
Mang máng thấy Ngọc Đàn ngồi bên cạnh mà tay chân bải hoải không
đánh động được cô, nàng chỉ biết nhăn mày khổ sở.

- Muốn uống nước à? – Giọng một người đàn ông. Người ấy nói rồi ôm

Nhược Hi dậy, đưa nước tới miệng, để nàng hớp từ từ. Nhược Hi uống
xong, người nọ lại đỡ nàng nằm xuống, cúi đầu nói bên tai nàng – Hoàng a
ma vẫn chưa giáng chỉ, xem chừng có hi vọng.

Bấy giờ Nhược Hi mới nhận ra là tiếng của Tứ a ca, lòng chua xót, lệ

theo khoé mắt chứa chan. Tứ a ca đưa tay quệt nước mắt cho nàng:

- Đừng nghĩ ngợi lung tung, dồn sức dưỡng bệnh theo lời thái y đi đã. Ta

vừa sai người dụ Ngọc Đàn đi chỗ khác, nhưng chắc cũng sắp quay về rồi,
ta không tiện ở lại lâu nữa.

Nói rồi định đi.

Không biết lấy đâu ra sức lực, Nhược Hi bỗng vươn tay níu chặt tay áo

Tứ a ca. Có lẽ vì biết chàng là Ung Chính, là hoàng đế tương lai, nàng tự
nhiên tin chắc rằng nếu trên đời có người cứu được mình, thì chính là
chàng chứ không ai khác cả.

Tứ a ca bất đắc dĩ trở mình ngồi lại, cúi xuống chăm chú nhìn nàng.

Nhược Hi không thốt nên lời, cứ ròng ròng nước mắt. Tứ a ca lạnh lùng
nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.