BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 517

- Yên tâm về phòng đi! Em sợ nửa đêm tôi treo cổ tự tận à? Vạn tuế gia

chưa gật đầu là mọi việc còn chưa đi vào ngõ cụt. Mà cứ cho là đến ngõ
cụt, tôi cũng không cam chịu vâng lệnh đâu. Em cứ để tôi yên tĩnh một
mình.

Thấy nàng đã nói đến thế, Ngọc Đàn đành quay về phòng.

Nhược Hi nằm trên giường ngẫm nghĩ, nước mắt lại đầm đìa tuôn xuống.

Năm xưa, chứng kiến Thập a ca bắt buộc phải lấy Minh Ngọc, nàng vừa
buồn vừa giận, bây giờ mới biết không chỉ buồn giận, mà còn tuyệt vọng
đến thấu xương.

Nàng khoác áo trở dậy, chậm chạp bước ra gốc hoa quế, mường tượng bộ

mặt ngày thường của thái tử, rồi hồi tưởng thái độ y khi trông thấy Mẫn
Mẫn, lại cảm thấy ghê tởm vô cùng. Nàng ôm cây quế, áp mặt vào thân cây,
nước mắt rơi lã chã. Nàng đã sai chăng? Cuối cùng, sự kiên trì của nàng lại
làm hại chính bản thân nàng chăng? Lấy Tứ a ca, Bát a ca hay Thập a ca,
tính ra đều hơn đứt lấy Thái tử!

Tứ a ca, Bát a ca và Thập tứ a ca đã từng nhắc nhở, nhưng Nhược Hi

luôn giữ tâm lý cầu may, yên chí rằng vẫn còn vài năm nữa mà không biết
rằng nàng tảng lờ thì khắc có người nhớ hộ, bây giờ hối hận cũng muộn rồi.

Cứ nghĩ lại khóc, trời đã sáng bạch tự lúc nào.

- Sao chị ăn mặc phong phanh thế này? – Ngọc Đàn đẩy cửa ra, vừa kinh

hãi hỏi vừa chạy tới đỡ Nhược Hi. Mới chạm tay vào mình nàng, cô đã la
lên – Trời ơi, sao lại nóng thế? Chị đứng ngoài trời bao lâu rồi hả?

Đầu óc quay cuồng, Nhược Hi để Ngọc Đàn dìu lên giường nằm ngay

ngắn. Ngọc Đàn dém chăn cho nàng, dặn dò:

- Chị gắng chịu đựng thêm một lúc. Em đi nhờ Vương công công mời

thái y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.