BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 519

- Cái cô này! Lúc trước khuyên nhủ đủ điều, cô không thèm nghe lấy một

câu. Bây giờ sự đã rồi, kéo tay áo ta thì có tác dụng gì chứ?

Nhược Hi choàng tỉnh. Tương lai chàng mới là hoàng đế, bây giờ thì

chưa. Nói đi lại nói lại, cho dù chàng có cách, thì tội vạ gì mà phải làm
mếch lòng thái tử? Nàng buông tay áo chàng, khép mi lại, lệ nóng tràn trề
hai bên khoé mắt.

Tứ a ca cúi lau nước mắt cho Nhược Hi, giọng trầm trầm bên tai nàng:

- Bây giờ ta khó lòng hứa hẹn bất cứ điều gì, vì ta cũng chưa biết mình

có cách giải quyết hay không. Tuy người đến xin lấy cô là Thái tử gia thật,
nhưng ta sẽ không bỏ mặc cô đâu – Nói đoạn, chàng dém chăn tử tế cho
nàng rồi rời đi.

Buổi tối, Nhược Hi uống xong bốn thang thuốc, Ngọc Đàn lại đắp thêm

chăn để nàng ra mồ hôi. Sang hôm sau, đầu vẫn nặng như chì nhưng cơn
sốt đã thuyên giảm, người cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Cả ngày hôm qua chưa ăn cơm, trưa hôm nay, Ngọc Đàn bưng cháo hoa

về bón cho Nhược Hi. Xong xuôi, cô lại giúp nàng súc miệng, lau mặt cho
nàng rồi mới thu dọn hộp cơm đi ra.

Nhược Hi mở to mắt, nhìn lên đỉnh màn ngẫm nghĩ. Nếu Khang Hy bằng

lòng tứ hôn, nàng phải làm gì mới khiến ông không ban nàng cho thái tử?
Năm tới thái tử sẽ bị phế truất, chỉ cần nàng trì hoãn được đến lúc ấy,
Khang Hy ắt không tứ hôn nữa. Nhưng nếu Khang Hy nhất quyết, nàng kéo
dài thời gian bằng cách nào đây?

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng đẩy cửa, tưởng Ngọc Đàn về, Nhược Hi

cũng không để ý, vẫn nằm trầm tư mặc tưởng.

- Trông khả quan hơn hôm qua đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.