BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 78

cô sẽ cam chịu số mệnh hơn. Nhưng nay, cô đã sống ở thời hiện đại được
hai mươi lăm năm, được dạy dỗ rằng vận mạng mỗi người nằm trong tay
họ, tự nhiên lại có kẻ bảo, số nó thế, chấp nhận đi, thì không!

oOo

Trời đã vào tiết cuối thu, lá vàng bắt đầu rụng lả tả. Nhược Hi thường

đứng dưới gốc cây, ngắm những chiếc lá múa may rơi theo làn gió. Mỗi
chiếc lá là một vũ công, chúng chao trái, lượn phải, đảo lên, lướt xuống, có
khi xoáy tròn trong gió như một thiếu nữ áo xanh đánh hông trên sân khấu,
trông thực muôn vẻ yêu kiều. Nhưng cuối cùng, không cự nổi lực hấp dẫn,
chúng dần dần đáp hết xuống đất, mang theo nỗi bịn rịn với gió khôn
nguôi.

Bát a ca và Thập tứ a ca đứng cạnh Nhược Hi, cùng cô ngắm màn vũ đạo

của lá. Nhược Hi than khẽ:

- Thật bi ai, không muốn rụng mà chẳng thoát được số phận.

Thập tứ a ca ôn tồn bảo:

- Tâm trạng này là Buồn thương hoa để lệ rơi, Biệt ly chim cũng vì người

xót xa đây mà. Vài ba ngày nữa, tinh thần khá hơn, cô sẽ không nghĩ quẩn
như vậy nữa.

Nhược Hi không đáp, vẫn dõi mắt nhìn những chiếc lá đảo chao trong

gió.

Thập tứ a ca im lặng một lát, lại hỏi:

- Nhược Hi, cô mến Thập ca lắm à?

Nhược Hi đưa tay bắt một chiếc lá vàng vừa bay qua mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.