mã đã có chỉ tứ hôn cho Thập Tứ đệ và ngươi. Chỉ cần Thập Tứ đệ muốn,
có thể tuỳ ý công bố thánh chỉ cưới ngươi ! Hoàng huynh chỉ sợ lập tức sẽ
tới, ngươi mau mau nghĩ cách đáp lời đi."
Thảo nào Thập Tứ dám nói có thể mang ta ra cung, ta ngây người hồi lâu
mới hỏi:" Thánh tổ hoàng đế ban chỉ cho Thập Tứ gia lúc nào vậy?" Thập
Tam nói:" Khang Hy tháng mười một năm sáu." Ta bỗng nhớ tới lời Thập
Tứ nói năm đó ở Hoán y cục:" Hoàng a mã nói ta lập được công lớn, hỏi ta
muốn ban thưởng cái gì, ta lại tiếp tục cầu hôn với Hoàng a mã, cầu người
rằng tứ hôn chính là ban thưởng cho ta, cầu người niệm tình ngươi nhiều
năm hầu hạ như vậy, tha cho ngươi, cho dù có sai, nhiều năm chịu khổ như
vậy cũng đã đủ rồi." Khẽ cười nói:" Đây là một phần mà Thánh tổ hoàng đế
ban thưởng cho việc Thập Tứ gia lập chiến công ở Tây Bắc."
Thập ta sốt ruột nói:" Sao ngươi không tỏ ra sợ hãi chút nào thế? Ngươi
có biết rằng ở trên triều khi Hoàng huynh nhân được thánh chỉ, sắc mặt
trong nháy mắt trắng bệch không còn chút máu, vậy mà miệng còn muốn
cười hỏi bách quan bên dưới xem xét việc này."
Hắn còn chưa dứt lời, ta chỉ chỉ cho hắn nhìn ra bên ngoài, Thập Tam vội
quay đầu lại thỉnh an, Dận Chân đứng yên bên ngoài rèm, bị che bởi một
viên ngọc lưu ly xanh biếc,ta không nhìn rõ được mặt hắn, chỉ có ánh nhìn
lạnh lùng hướng về phía ta. Sau một hồi lâu hắn mới đưa tay đẩy rèm lên,
trong mắt có phần hận, oán, còn cả không thể tin tưởng. ta đau đớn, không
dám nhìn hắn, quay qua phía cửa dổ, trong lòng không ngừng lẩm bẩm :"
Yêu nhau thì dễ, bên nhau mới khó, không bằng trở về, không bằng trở về."
Chỉ nghe vài tiếng" răng rắc" của hạt châu vỡ tan vang giòn bên tai.
Không cùng mức độ,có tiếng ồn ào như mưa rơi, có tiếng khẽ khàng như
thầm thì. Huyên náo thì thầm xen lẫn, từng chuỗi từng chuỗi theo nhau rơi
xuống. Sau một lúc lâu đều yên lặng như tờ, chỉ còn lại hạt châu cô đơn
trên đất.