BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 126

La Thiên nói: “Có rất nhiều tên tội phạm muốn thách thức cảnh sát, chắc
lần này cũng không ngoại lệ. Chúng bắt chúng ta đưa vào đây, mục đích là
để xem xem tôi có phá nổi vụ án này không, có thể đưa các anh em ra
không? Còn tôi và Tiểu Yên... có thể là ngẫu nhiên, cũng có thể là một nước
cờ của kẻ giấu mặt bày ra. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng phải tìm ra điểm
chung của chúng ta, từ đó mới có thể biết rõ về động cơ của kẻ giấu mặt.
Cho nên, tôi rất mong mọi người sẽ hợp tác với tôi.”

Nghe La Thiên nói xong, mọi người đều trở lại yên tĩnh.

Một lát sau, Tư Khải Điển bỗng nói: “Tôi nhớ ra rồi, vào khoảng ba năm về
trước, lúc đó tôi vừa bị thất nghiệp không tìm được việc làm, nên bạn gái
tôi chia tay với tôi, người nhà tôi thì không thông cảm, tôi có ý định chết đi
cho xong. Nhưng chỉ là nghĩ vậy thôi, chứ tôi không thực thi kế hoạch tự
sát, chuyện này cũng được tính chứ? Và, chuyện đó tôi không kể cho bất cứ
ai biết thì tại sao kẻ đeo mặt nạ kia lại biết được?”

“Cứ cho là kẻ đó có biết chuyện đi, nhưng Lôi Lôi thì sao? Tôi nhìn La
Thiên, chậm rãi nói. “Nó mới 7 tuổi, ngay “chết” là gì nó còn không hiểu,
ngay ý niệm coi rẻ sự sống nó cũng không có, huống chi là tự sát?”

Tôi vừa nói xong thì Liễu Tinh Tinh bỗng kêu lên một tiếng, vừa chạy vừa
ngã dúi dụi nấp vào sau lưng Cố Phong, rồi chị ta khẽ kêu lên: “Ở... ở
cửa...ở cửa...”

Mọi người đều nhìn ra ngoài, ai cũng hít vào một hơi lạnh.

Đứng ngoài cửa là một phụ nữ đầu bù tóc rối, áo quần rách bươm, bước
thấp bước cao như bị thọt, lừ lừ tiến về phía chúng tôi, trông cứ như một
con ma nữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.