Không ai dám bước đến ngăn cản, ngay Chu Vũ vốn rất nóng tính và hung
bạo cũng không dám động đậy. Vì toàn thân Trương Ngưng toát ra một thứ
áp lực khiến người ta nghẹn thở.
Uống cạn hai thuyền nước cuối cùng của mọi người rồi, Trương Ngưng lại
kiểm tra các thuyền khác, thấy không còn nước nữa, bấy giờ cô ta mới ợ
một cái thật to, rồi lại tập tễnh bước về phía chúng tôi. Thật bất ngờ, toàn
thân cô ta bỗng mềm oặt, ngã vật xuống đất bất động, không cựa quậy gì
nữa.
Hồi lâu sau mọi người mới bừng tỉnh, đưa mắt nhìn nhau. Dù không ai nói
gì nhưng mọi ánh mắt đều đang hỏi cùng một câu hỏi: Trương Ngưng sao
thế?
Đúng thế, Trương Ngưng sao rồi?
Trong nhà cực kỳ nóng bức nhưng toàn thân tôi giá lạnh, sự bất thường của
Trương Ngưng khiến tôi lạnh thấu xương.
Bé Đoàn Lôi giật áo tôi, khẽ hỏi: “Tại sao cô ấy không động đậy gì cả? Hay
là no quá chết rồi?”
Liễu Tinh Tinh đang định đụng vào Trương Ngưng, nhưng Đoàn Lôi nói
thế khiến chị ta sợ quá rụt ngay tay lại, rồi nói với La Thiên: “Anh làm đi,
anh là cảnh sát, gan dạ hơn.”
Khi La Thiên vén mớ tóc ướt sũng của Trương Ngưng lên, mọi người kinh
ngạc đờ ra, vì mặt cô ấy sưng vù và hằn rõ mấy vết thương chạy ngang chạy
dọc, chắc là bị cành cây rạch đứt.
Đôi môi cô ta trắng nhợt, cả khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng, không còn
nét xinh xắn như trước nữa.
Vẻ mặt của La Thiên thể hiện rằng Trương Ngưng chưa chết. Chu Vũ vội
hỏi: “Có phải cô ấy đã hóa điên không? Tôi chưa từng thấy ai một hơi uống
cạn ngần ấy nước. Thật đáng sợ. Bụng sao có thể chứa nổi?”