BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 129

“Tôi cho rằng tình trạng của cô ấy là do nhân tố tâm lý tạo thành, tức là
chứng khát nước do tâm lý.” La Thiên nói.

“Thế à?” Mọi người ồ lên, dường như lần đầu tiên nghe nói đến điều này.

“Nhưng tình trạng này thường xuất hiện ở các bệnh nhân thần kinh mãn
tính. Rất có thể Trương Ngưng sau khi bị ngã xuống dốc núi, tâm lý bị sốc
và phải chịu áp lực nặng nề, cộng với nhiều ngày qua đói khát nên hệ thần
kinh trở nên rối loạn, nảy sinh hiện tượng ảo thính - tức là hình như nghe
thấy ai đó ra lệnh cho cô ta uống nước. Bất cứ ai nếu trong thời gian ngắn
uống vào quá nhiều nước, thân thể sẽ bị quá tải, sẽ bị trúng độc vì nước.”
La Thiên nhìn Trương Ngưng, khẽ thở dài: “Mong sao cô ấy không vấn đề
gì.”

Ban đêm, nhân lúc mọi người đã ngủ say, La Thiên bắt đầu giở cái đám dây
mây lượm được lúc ban ngày ra, xé thành các sợi nhỏ, hình như anh định
đan thứ gì đó. Tôi hỏi anh dùng nó để làm gì, anh không nói, và bảo tôi hãy
ngủ đi.

“Bây giờ nên làm gì đây? Em lo rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì mọi người
không thể chịu đựng nổi mấy hôm nữa, chút nước mưa hiếm hoi khó kiếm
thì đã hết sạch, nếu cứ hy vọng sẽ có mưa thì rất dở, nếu trời không mưa thì
sao?” Tôi nhìn La Thiên, anh không hề có ý định đi ngủ.

“Đúng thế. Cho nên việc cần phải làm trong ngày mai là đi tìm nguồn
nước.”

“La Thiên, anh nói thật xem, anh sẽ đưa được mọi người ra, có phải thế
không?”

“Đúng thế. Dù đây là mê cung thì chắc chắn vẫn phải có lối ra.” Anh chẳng
buồn ngẩng đầu, nói.

Dù nói thế, nhưng tôi có cảm giác La Thiên không thể nắm chắc cả mười
phần. Anh nói thế là để an ủi tôi. Chắc chắn kẻ giấu mặt kia đã tính toán,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.