BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 130

biết chắc chắn chúng tôi không thể trốn thoát, nhưng kẻ ấy bắt chúng tôi
đến đây nhằm mục đích gì? Những người kia thì tôi không rõ, còn tôi, xưa
nay chưa bao giờ gây oán thù với ai, và tôi cũng không có giá trị gì để bắt
cóc. Nếu cứ như mẹ tôi nói, có kẻ tội phạm dám bắt cóc cả người yêu của
cảnh sát để uy hiếp o ép cảnh sát, nhưng La Thiên cũng bị bắt vào đây, thì
rõ ràng là không thể giải thích như vậy.

Tôi nói với La Thiên mối băn khoăn của mình, nghe xong anh nói: “Nếu ở
đây không có bé Đoàn Lôi thì sự việc sẽ đơn giản rất nhiều, đủ thấy kẻ giấu
mặt rất thông minh, hắn đang thử thách logic của anh.”

“Liệu có khả năng Đoàn Lôi chỉ là một quân cờ mà kẻ giấu mặt dùng để
gây hỗn loạn cho mọi người không?”

“Tức là dùng để tung hỏa mù? Ít có khả năng này. Nếu đúng thằng bé chỉ là
một quân cờ thì hắn bắt một đứa bé nào đó chẳng được? Sao lại là Đoàn
Lôi? Chắc không đến nỗi là ngẫu nhiên trùng hợp? Anh nghĩ rằng chắc
chắn sự việc không đơn giản là thế.”

La Thiên nói không phải không có lý. Tôi nhìn khắp lượt mọi người đang
ngủ say, hạ thấp giọng hỏi anh: “Anh có cho rằng Vương Hải Thành cùng
với nhóm Tư Khải Điển ăn no không? Anh nghĩ thế nào về cái chết của
Vương Hải Thành?”

La Thiên lắc đầu, tỏ ý rằng anh không nghĩ gì.

Tôi tiếp tục nói: “La Thiên anh thử nói xem... liệu chúng ta có thể lần lượt
bị hại không? Từng có rất nhiều người bị giam hãm trong mật thất hoặc trên
hoang đảo đã phải chịu kết cục bi thảm.”

Nghe tôi nói xong, La Thiên dừng tay, hỏi: “Em sợ à?”

Tôi nằm ngửa, gối đầu lên tay: “Không sợ. Hôm nay Liễu Tinh Tinh nói rất
ngưỡng mộ vì em có người bạn trai là anh, được chết cùng người mà ta yêu
thì dù không thể thoát khỏi nơi này cũng không sao. Em chỉ rất nhớ cha mẹ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.