BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 132

cách nào khác để giải thích. Nhưng chị ấy đã tự sát như thế nào? Dùng hung
khí gì.”

La Thiên trầm ngâm một lát, rồi nói: “Nên đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Thoát khỏi đây rồi, mọi sự việc tự khắc sẽ sáng tỏ,”

Tôi nghe lời, gật đầu, rồi giở mình; dù bên dưới lót lá khô rất dày, nhưng
mặt nền lồi lõm vẫn khiến người tôi đau nhừ, và chính những lá khô này bị
tôi lăn đi lăn lại, ép dẹt, cũng đâm ngay vào người tôi như kim châm. Tôi
không dám cựa quậy nữa, nằm yên nhìn sang phía Trương Ngưng đang nằm
cách tôi không xa, cảm thấy rất buồn. Một cô gái xinh xắn là thế, nay toàn
thân biến dạng, có phải tại trời xanh ghen ghét đố kỵ với người đẹp không?

“Liệu Trương Ngưng có thể bị làm sao không?” Tôi hỏi La Thiên.

“Tạm thời chưa thể biết.” Anh khẽ thở dài, giọng anh có nét hối hận. “Nếu
chưa vội chôn cất Vương Hải Thành, mà là xuống cứu cô ấy đã, thì có lẽ...”

Chưa nói xong thì bỗng nghe thấy Trương Ngưng “hộc” một tiếng rồi nôn
ọe, khiến mọi người phải tỉnh giấc.

Không ai dám đến gần Trương Ngưng. Cô ta nôn thốc nôn tháo, hình như
ruột gan tim phổi sắp bị xổ ra bằng hết.

Nôn ọe xong, Trương Ngưng lại nằm vật ra đất như lúc ban đầu, bất động,
mái tóc dài nhúng ngập vào “đám bùn” vừa nôn ra.

Chu Vũ gườm gườm nhìn Trương Ngưng, khẽ rủa: “Mẹ khỉ, bụng không
kham nổi lại còn cố mà nốc vào, lãng phí bao nhiêu nước, cứ việc vỡ bụng
mà chết cha mày đi!”

Mọi người bịt mũi, cố nằm nhích ra xa để ngủ, mặc kệ Trương Ngưng nằm
đó một mình.

2

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.