BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 137

cũng không thiết, đúng không?”

“Tùy các người muốn làm gì thì làm.” La Thiên tung cái quả ấy cho Chu
Vũ.

“Cố Phong thì sao? Anh khỏe mạnh, lại rộng lượng, chắc cũng không tranh
chấp với mọi người vì một quả cây bé tẹo chứ?” Chu Vũ nói như thế rồi, Cố
Phong chỉ còn cách từ bỏ quyền lợi. Sau đó anh ta bỏ qua Lâm Kiều Nhi và
Đoàn Lôi, quay sang hỏi Tư Khải Điển và Liễu Tinh Tinh. Hai người này
quyết không từ bỏ quyền lợi. Tư Khải Điển nói: “Dù tôi không được ăn thì
cũng không để cho kẻ tiểu nhân như anh nuốt mất!”

“Được! Thế thì ba chúng ta quyết đấu, ai thắng thì được ăn cả quả.”

Quyết đấu vì một quả cây? Tôi phục anh ta thật rồi! Không ở trong một
hoàn cảnh cụ thể thì không thể hiểu rõ sự ác độc và ích kỷ của thằng người.

La Thiên lập tức giằng lại quả cây trong tay Chu Vũ, nặng nề nói: “Nên vứt
đi thì hơn!” Rồi anh dồn hết sức lực ném phăng đi thật xa.

Chu Vũ nhảy chồm lên, tức quá gào to: “Tại sao lại ném đi? Không chia
cho bạn gái anh, thì anh khó chịu chứ gì? Giỏi nhỉ! Lại là cảnh sát kia đấy!
Cảnh sát mà không có chút gì gọi là đầy tớ của nhân dân cả! Tôi khinh!”
Nói rồi anh ta chạy vụt ra ngoài, chắc là đi tìm cái quả ấy.

Tôi đành phải nói: “Thực ra không cần thiết phải vứt đi. Hạng người như
anh ta, chúng ta không chấp là được; cứ cho anh ta ăn thêm một quả...”

Tư Khải Điển hậm hực ngắt lời tôi: “La Thiên làm thế là phải! Vứt đi là
đúng! Sao phải để cho hạng người như hắn ăn thêm một quả? Tranh với cả
đứa bé con, đúng là đồ đê tiện, đồ rác rưởi cặn bã...” Tư Khải Điển tuôn ra
một tràng những từ ngữ khó nghe gán cho Chu Vũ, chửi rủa anh ta sa sả.

Có lẽ vì muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng, Cố Phong đằng hắng mấy
tiếng, rồi hỏi có phải Đoàn Lôi đưa ra đầu đề bài toán ở ngoài kia không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.