BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 135

Bộ dạng Chu Vũ trông đáng ghét thật nhưng nghĩ cho kỹ thì thấy anh ta nói
cũng hơi có lý.

Rất ít có khả năng người ngoài chạy vào bắt Trương Ngưng đi, lẽ nào cô ấy
có thể tự bỏ đi?

Nhớ lại những cử chỉ khác thường của Trương Ngưng tối qua, tôi dần cảm
thấy bất an.

Vào lúc này bỗng nghe thấy tiếng Đoàn Lôi gọi từ bên ngoài: “Mau ra đây
đi! Có đồ ăn rồi!”

Mọi người chợt sửng sốt, Tư Khải Điển xúc động đứng bật dậy, nhưng Chu
Vũ lại xua tay: “Chắc chắn là thằng nhóc nó làm trò hề mà thôi! Trên trời
bỗng dưng rơi xuống miếng bánh ngon, đâu có chuyện đó? ”

Nghe Chu Vũ nói thế, Tư Khải Điển lại ngồi xuống, tay sờ bụng, bực dọc
nói: “Thằng quỷ sứ ấy nó biết mọi người đang đói meo mà lại còn nhắc đến
đồ ăn, cố ý chọc ngoáy chơi khăm người ta!”

“Theo tôi, bây giờ tạm gác chuyện Trương Ngưng lại và mau nghĩ cách
xem sao. Nước đã bị cô ta uống sạch...” Anh ta chưa nói xong thì Đoàn Lôi
chạy ào vào nhà, mặt mũi đỏ gay, ánh mắt tràn đầy phấn khích, tay nó giơ
lên hai quả cây xanh xanh, nói: “Mọi người nhìn đi, đúng là có cái ăn. Bên
ngoài vẫn còn vài quả nữa.”

Mọi người sôi sục hẳn lên, đua nhau chạy bổ ra ngoài chẳng khác nào
những con mãnh thú sổ chuồng thoát ra.

Tôi cũng tập tễnh đi ra theo, cảm thấy khó hiểu: tại sao lại có quả cây, quả
cây ở đâu ra?

Cả thảy có 9 quả, đặt ngay trên mặt đất cách ngôi nhà không xa; rõ ràng là
ai đó có ý dành cho chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.