BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 140

mỏi và rất dễ bị trẹo chân. Anh chưa nói xong đã bị Liễu Tinh Tinh thô bạo
ngắt lời: “Tôi thích mệt!” Rồi chị ta lại vứt nó xuống đất, bỏ luôn ra ngoài
không thèm ngoái đầu lại.

“La Thiên...” Không hiểu sao tôi thấy chưng hửng hẫng hụt, như vừa đánh
đổ một vò rượu ngon.

“Không sao.” La Thiên bình thản mỉm cười, xếp đôi giày ngay ngắn, sau đó
dặn tôi và Đoàn Lôi đừng đi đâu, anh thử ra quanh đây xem có kiếm được
thứ gì ăn không.

Liễu Tinh Tinh thực quá đáng, rất không biết điều.

Tôi tức giận nghĩ thế, và cũng thầm trách La Thiên không nên vẽ rắn thêm
chân, tử tế nhiệt tình với kẻ vô tâm là không cần thiết.

La Thiên đi được một lúc thì Đoàn Lôi kêu đau bụng, đòi đi vệ sinh.

Tôi đành dẫn nó ra sau một gốc cây ở gần nhà để nó “giải quyết”.

Lúc quay lại, tôi vô tình nhìn thấy “bài toán” 5 trừ 3 đang bày trên mặt đất.

Trong phút chốc, ký ức bỗng tràn về như một dòng nước bất chợt bung ra
xối xả. Mắt tôi mở to. Một cái tên người khiến tôi hết sức khiếp hãi, khiến
tôi run rẩy, bỗng lóe lên trong trí não tôi: Bồ Bằng!

Đó là tên tội phạm có chỉ số IQ cao, coi giết người như một trò chơi; và
cũng là đối thủ đáng sợ nhất mà La Thiên gặp phải cho đến nay. Ngay trong
tháng trước, ở trường đại học Giang Xuyên thành phố S, Bồ Bằng đã thiết
kế ra một trò chơi giết người có thể nói là hoàn mỹ, hắn thậm chí dễ dàng
thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, từ đó hắn lặn mất tăm...

Không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây!

Tôi gọi thất thanh:“La Thiên! La Thiên!” Tôi cảm thấy tim mình dường như
sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu lần này cũng là trò chơi mà Bồ Bằng thiết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.