BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 142

Tôi nhìn bé Đoàn Lôi, nó bấy lâu nay toàn gọi thẳng tên chúng tôi, thực
hiếm thấy nó gọi ai là cô là chú. Đủ thấy nó rất căng thẳng lo lắng cho con
khỉ con.

Có lẽ trẻ con đều thích động vật thì phải?

Tôi hỏi La Thiên ta nên làm gì, anh nói phải nhổ cái cành cây ra cho nó.

Đoàn Lôi mở to mắt, hỏi: “Thế thì sẽ rất đau, phải không?”

La Thiên xé áo của mình lấy ra hai mảnh dài dài, nói: “Đau thì cũng phải
nhổ.” Rồi anh ngồi thụp xuống, thử chầm chậm đưa tay sờ lên đầu con khỉ,
vỗ về nó, nói: “Ngoan nhé! Đừng sợ, chúng ta không làm hại mày đâu. Bây
giờ ta sẽ nhổ nó ra cho mày, như thế thì mày mới sống được, hiểu chưa?”

Tôi rất cảm kích nhìn anh đang rất ân cần tử tế, rồi tôi cũng ngồi xuống an
ủi con khỉ.

La Thiên bảo tôi tiếp tục nói chuyện với con khỉ để thu hút sự chú ý của nó,
còn anh cầm lấy một đầu của cành cây.

Đoàn Lôi nghe thấy thế bèn vỗ tay và ca hát, thậm chí nhảy múa trước mặt
con khỉ.

Nhân lúc này, La Thiên mạnh tay nhổ cai cành cây ra, con khỉ rít lên một
tiếng thảm thiết. Tiếp đó, La Thiên nhanh chóng dùng băng vải buộc chặt
miệng vết thương cho nó.

Hình như con khỉ cũng biết mình đang được chúng tôi cứu, nét sợ hãi và
tuyệt vọng trong mắt nó tan biến, nó áp sát đầu vào bàn tay tôi, ngoan
ngoãn để cho La Thiên băng bó vết thương.

Lát sau, La Thiên thở phào, vỗ nhẹ lên đầu con khỉ, nói: “Xong rồi. Thử
đứng dậy xem xem đã đi lại được chưa?” Hình như nó cũng hiểu ý La
Thiên, nó đứng dậy thật, chân phải co lên không chạm đất, nhưng đã có thể
dựa vào chân tay còn lại để từ từ bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.