BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 148

không thể chết đói chết khát như thế này, sẽ là một điều vô cùng bẽ mặt!
Tôi thầm nghĩ: La Thiên, anh hãy ngồi bên em đi, em lạnh quá. Anh hãy
nắm chặt tay em, tiếp cho em một chút sức mạnh để em tiếp tục chịu đựng...

Nhưng tôi chẳng còn sức lực để mấp máy môi, tôi chỉ có thể nhìn anh bằng
ánh mắt buồn thương, cho đến khi anh bỗng biến thành vài cái bóng mờ mờ
chồng lên nhau...

Trong lúc chập chờn, hình như tôi nghe thấy bé Đoàn Lôi đang gọi tôi,
giọng của nó rất khẽ như đang trong mơ: “Tiểu Cổ, thử nói xem liệu con
khỉ con ấy có đem quả cây đến cho chúng ta không? Cháu đói quá...”

Nó đâu có biết mấy quả cây lúc sáng không phải là con khỉ đem đến.

Chu Vũ ngoảnh sang, rất mệt mỏi hỏi: “Con khỉ con nào?”

Đoàn Lôi bèn kể lại chuyện sáng nay nhìn thấy một con khỉ... nào ngờ Chu
Vũ ngồi phắt dậy, cứ như vừa được tiêm thuốc kích thích, hai mắt anh ta
sáng rực: “Khỉ à? Này, La Thiên, có đúng thế không?” Chu Vũ “bị sốc” nói
hơi lắp bắp.

La Thiên gật đầu nói “đúng thế”. Chu Vũ vỗ tay, khoái trá nói: “Nếu được
chén một bữa thịt khỉ nướng thì dù phải chết tôi cũng thỏa lòng.”

Tư Khải Điển thản nhiên tiếp lời: “Tôi cũng vậy!”

Đoàn Lôi lập tức ngồi dậy, rất tức tối: “Các người dám à?”

Chu Vũ khinh khỉnh nói: “Này thằng nhóc vớ vẩn quá, đâu có ăn thịt mày,
sao mày phải phát rồ lên thế?”

Tôi nhắm mắt, không muốn nghe họ nói nữa. Trước đó tôi vẫn mong con
khỉ sẽ đến, từ nó, chúng tôi có thể kiếm ra thức ăn, nhưng lúc này tôi lại
mong sao không bao giờ gặp lại con khỉ ấy nữa. Vì bọn họ sẽ ăn thịt nó
thật.

Thế rồi, hình ảnh về con khỉ dần dần xâm chiếm đầu óc tôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.