BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 150

“Cảnh sát?” Chu Vũ cười nhạt. “Ai có thể chứng minh anh ta là cảnh sát?
Tất cả là do các người tự nói thế. Tôi là thị trưởng đây, liệu cô có tin
không?”

“Tôi tin anh ấy là cảnh sát.” Cố Phong bình thản nói.

“Anh tin à? Các người là cùng một giuộc, hay đầu óc các người có vấn đề?
Nếu là cảnh sát, thì tại sao thằng cha kia đến tận nhà để bày đề toán mà anh
ta cũng không hề hay biết? Chờ khi hắn ta đến kề dao vào cổ chúng ta thì
anh ta mới biết, có phải thế không? Anh ta đã để cho người ta đến lôi
Trương Ngưng đi ngay trước mũi mọi người! Có gã cảnh sát nào vô tích sự
như thế không?”

Thấy La Thiên bị chỉ trích, tôi rất tức giận, lừ mắt nhìn Chu Vũ, dằn giọng
nói: “Anh chỉ biết oán trách người khác, chứ anh chưa từng nghĩ đến ai. La
Thiên thức mấy đêm liền để canh cho mọi người, ban ngày cũng không thể
nghỉ ngơi, anh nên có chút lương tâm mới phải! Dẫu người bằng thép mà cứ
như thế thì cũng không thể chịu nổi. Chỉ vì ngủ gật nên kẻ giấu mặt mới lẻn
đến được, tức là mắc trọng tội hay sao? Thế thì từ nay anh thức đêm mà
canh gác đi!”

“Canh gác thì canh gác! Chẳng có gì là ghê gớm cả! Anh ta thức mấy đêm
liền là do anh ta tranh để canh gác, nếu mệt quá, sao không đánh thức người
khác dậy để thay phiên cho? Đúng là đầu đất! Anh ta cố ý làm thế thì có!”

“Đừng làm ồn nữa!” Tư Khải Điển quát lên. “Lúc này tranh luận mãi thì có
ý nghĩa gì? Họ đã tỏ thái độ sẽ giết một người, thì ta nên mau nghĩ biện
pháp đối phó đi!”

“Lại còn nghĩ biện pháp? Tôi mặc kệ các người, tôi sẽ trở lại ngôi nhà kia,
còn các người muốn làm gì thì làm, chứ tôi không muốn chết!” Nói rồi Chu
Vũ bước đi, Lâm Kiều Nhi và Liễu Tinh Tinh cũng đi theo, nói là cùng trở
lại ngôi nhà nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.