BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 156

Đoàn Lôi vội nói luôn: “Không cần! Cháu cho chú cả hai quả, cháu không
đói!”

Nghe đến đây tôi không nén được nữa, tôi rất bất mãn. “Chu Vũ, anh lừa cả
đứa trẻ con, không thấy xấu hổ à?”

Chu Vũ vẫn đang chần chừ, thấy tôi ngoảnh lại thì anh ta vội giật luôn hai
quả cây trên tay Đoàn Lôi, hấp tấp nói: “Tôi không lừa nó, tôi đã nói rất
thật, chỉ cần nó cho tôi ăn thì tôi bảo đảm sẽ không ăn thịt con khỉ. Tôi thề
đấy!”

Tôi không thể tin anh ta trí trá nói nhăng nói cuội, tôi bước đến giằng lại hai
quả cây, Đoàn Lôi vội ôm lấy tôi: “Cứ cho chú ấy ăn, Tiểu Cổ, cháu không
đói, không đói thật mà!”

Tôi thấy cay cay nơi sống mũi. Thằng bé mới chỉ ăn một quả từ sáng hôm
qua, sao có thể không đói? Nhưng tôi cũng lập tức hiểu ra tại sao lúc trước
nó quyết không chịu đưa hai quả này ra để chia. Vì lúc đó nó đã có ý định
dùng hai quả cây này để “trao đổi” với Chu Vũ bảo đảm tính mạng cho con
khỉ con kia. Cho nên nó mới có thái độ rất khác thường: nó vui vẻ hoan
nghênh Chu Vũ đi cùng nhóm chúng tôi, và nhiều lần “hạ mình” gọi anh ta
là “chú Chu Vũ”.

Còn Chu Vũ? Anh ta nói ngon nói ngọt với một đứa bé lên 7 chỉ vì muốn
lừa để lấy hai quả cây...

Nhìn Chu Vũ ngấu nghiến ăn lấy ăn để, tôi quá ngán ngẩm. Hạng người
như anh ta mà lại biết giữ lời hứa hay sao?

Tôi đang ngẫm nghĩ thì nghe thấy La Thiên quát lớn: “Đứng lại! Cấm nhúc
nhích!”

Tôi lập tức ngoảnh lại nhìn, và bỗng sợ hãi lùi lại mấy bước.

Ở phía không xa, một quái nhân mặc áo quần màu đen rách bươm, đeo mặt
nạ cực đáng sợ đang đứng lù lù!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.