BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 154

Vì hai cái quả này mà lúc nãy suýt đánh nhau to, nhưng Đoàn Lôi kiên
quyết không chịu đưa ra để chia. Thái độ của thằng bé hôm nay khiến tôi
khó hiểu. Nó là đứa trẻ con thật, nhưng cũng không nên một mình chiếm cả
hai quả không chịu cho ai; còn đối với việc Chu Vũ vào cùng nhóm chúng
tôi thì Đoàn Lôi lại tỏ ra tán thành, cứ như là sợ Chu Vũ không chịu đi
cùng.

Tâm tư của đứa trẻ con, người lớn thật khó nắm bắt.

“Tiểu Yên, em cầm lấy cái này.” La Thiên đưa cho tôi thanh tre nho nhỏ mà
anh đã mài suốt buổi tối, thật sự khiến tôi “giật mình” vì anh mài nó thon
nhỏ như đầu đũa, cứ như là được gọt bằng dao. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cái
này... để...”

La Thiên nói: “Đây mới chỉ là bán thành phẩm. Tối nay anh sẽ còn mài nữa,
nó sẽ là một thanh kiếm sắc nhọn. Bây giờ em tạm dùng làm gậy mà
chống.”

Tôi kéo bàn tay anh lên nhìn, lấm bẩn lem nhem và bị phồng rộp rớm máu,
rất đáng sợ không nỡ nhìn. Tôi nâng bàn tay anh đưa lên miệng khẽ thổi, và
hỏi: “Anh còn đau không?”

La Thiên lắc đầu, mỉm cười, nụ cười đầy nhọc nhằn mệt mỏi, thậm chí bi
thương; tôi còn nhận ra trong ánh mắt anh một câu trả lời khác: chúng tôi sẽ
không có cách gì để ra khỏi khu rừng Bọ Cạp này.

Chu Vũ và Đoàn Lôi đi ở phía trước chúng tôi, cả hai bỗng bước chậm lại,
rồi cố ý đi tụt lại phía sau.

Hẳn là cả hai có âm mưu gì đó? Tôi bèn đi chậm lại để nghe xem họ đang
nói gì.

Nào ngờ cả hai gần như đồng thời mở miệng, nói năng dịu dàng khác
thường. “Chú Chu Vũ”, “Lôi Lôi”.

Khiến tôi kinh ngạc, lập tức nổi da gà. Cả hai đang làm sao thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.