BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 184

Nhưng “chủ đề” tranh cãi lần này không phải về Cố Phong mà là về đám
thịt khỉ.

Chu Vũ kêu đói cầm thịt lên ăn, nhưng bị Tư Khải Điển giằng lại, tức giận
nói: “Nếu mọi người cũng đều ăn như anh, thì dù có mười con khỉ cũng
không đủ. Thịt này phải để lại, nếu không ngày mai, ngày kia, ngày kìa...”

“Này cái đồ ngu nhà anh! Anh muốn ở lại đây cả đời hay sao? Mau đưa
đây, tôi đói sắp chết đến nơi...”

“Cứ cái thái độ này của anh, thì dù anh nói gì cũng không thể đưa cho anh!
Anh chẳng ra cái hạng gì, tự anh có biết không?”

“Sao tôi lại chẳng ra cái hạng gì? Anh nghe đây, tôi thật sự rất đẳng cấp
đấy!”

“Đúng đúng đúng! Anh đẳng cấp nhưng anh không phải là người!”

“Có đưa đây không? Nếu không, tôi sẽ nện cho anh một trận! Đưa đây! Tôi
sẽ nện thật đấy!”

Liễu Tinh Tinh không chịu nổi nữa, hét lên: “Đừng cãi cọ nữa!” Chị ta giật
miếng thịt khỉ trong tay Tư Khải Điển rồi đưa cho Chu Vũ. “Hốc đi đớp đi!
Cho anh tất! Muốn ăn kiểu gì thì cứ việc! Có giỏi thì ăn hết cả đi! Kìa, ăn
đi!”

Chu Vũ cầm miếng thịt đưa lên gần miệng, hơi do dự, rồi đặt xuống. “Ừ, thì
để lại vậy.”

Tư Khải Điển gườm gườm nhìn Chu Vũ, rồi ngoảnh sang hỏi La Thiên:
“Liệu Cố Phong có thể...”

La Thiên hơi nheo mắt, tay vuốt thanh kiếm tre, nói: “Chắc không đến nỗi
thế. Kẻ đeo mặt nạ đang bị thương, chưa thể nhanh chóng bình phục.”

Tôi sốt ruột hỏi: “Vậy lúc này ta nên thế nào? Trời tối, một mình anh ta...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.