BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 183

Cố Phong cứ thế đứng nghệt ra một lúc lâu, rồi từ từ ngồi xổm xuống, hai
tay ôm vòng vào nhau, đầy vẻ cô đơn buồn thảm.

Lát sau, là những tiếng khe khẽ sụt sịt, đôi vai cũng bắt đầu rung lên nhè
nhẹ. Khác hẳn Cố Phong mọi ngày vững vàng, bình tĩnh, và càng xa lạ với
gã Cố Phong tàn nhẫn cạn tình khi lừa bắt hai con khỉ.

Lúc này, Cố Phong như một đứa trẻ bị lạc, không thể tìm đường trở về nhà.

Tôi bỗng cảm thấy anh ta có phần đáng thương.

Chu Vũ kinh ngạc, nói: “Đừng thế này, Cố Phong! Chỉ là đùa một chút thôi
mà! Đàn ông đàn ang không đến nỗi hẹp hòi như vậy chứ?”

Cố Phong dường như không nghe thấy, anh ta tiếp tục ngồi đó khóc thút
thít.

Tư Khải Điển nhìn Chu Vũ, giọng oán trách: “Chỉ tại anh! Tôi đã bảo là
đừng nên...”

Chu Vũ lập tức độp lại: “Này anh chàng thộn! Chuyện này sao lại trách tôi?
Chính anh cũng thế, anh cũng muốn biết kia mà?”

Chưa nói dứt lời thì Cố Phong bỗng dưng hú lên một tiếng hết sức đau đớn
bi ai.

Mọi người chưa kịp hiểu ra sao thì anh ta đã chạy vụt ra khỏi căn lều, loáng
một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

La Thiên nhanh chóng đuổi theo. Lúc này mọi người mới như vừa tỉnh cơn
mê rồi chạy ào ra ngoài.

Trên đường đi, Chu Vũ và Tư Khải Điển không ngớt đổ lỗi cho nhau, mọi
người phải nghe ù cả tai.

Cho đến lúc sâm sẩm tối, tất cả mới trở về căn lều. La Thiên vừa nhóm
xong lửa thì Chu Vũ và Tư Khải Điển lại khẩu chiến, không ai chịu ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.