BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 181

Tôi đang định ngồi nhích xa ra một lần nữa, thì Đoàn Lôi băm bổ chạy đến
cầm luôn miếng thịt lên ăn lấy ăn để, nước mắt giàn giụa, nó nhìn theo bóng
Cố Phong. Tôi bỗng thấy tim mình thắt lại từng hồi và nhớ đến câu nói vừa
nãy của Cố Phong: phải ăn thì mới có sức để bắt kẻ đeo mặt nạ.

Còn ánh mắt của Đoàn Lôi hiện rõ một ý nghĩ không hề che giấu: phải ăn
thì mới có sức để giết Cố Phong.

6

Thời tiết bỗng biến đổi, mây đen bao phủ khắp đất trời, đè nặng lên khu
rừng rậm.

Hình như sắp mưa, mọi người rất mừng. Nào ngờ sau một hồi cuồng phong
gào thét thì tất cả lại im phăng phắc, chỉ có mây đen vẫn không tan đi.

Mọi người tiu nghỉu quay vào căn lều. Con khỉ con bị họ ăn mất một nửa,
vẫn còn một nửa, và còn nguyên con khỉ to nữa, nhưng Cố Phong không
cho họ ăn thêm, vì không ai biết chắc khi nào kẻ đeo mặt nạ lại xuất hiện,
cho nên phải bảo quản thực phẩm để bổ sung năng lượng.

Bỗng nhiên Chu Vũ kinh hãi kêu lên: “Rắn! Rắn!” khiến mọi người nhảy
dựng cả lên.

“Rắn nào? Rắn ở đâu ra?”

Chu Vũ mặt mày tái nhợt chỉ vào Cố Phong: “Rắn! Nó vừa chui vào áo
anh! Rắn cạp nia

[7]

!”

Tôi nhìn về phía Cố Phong, làm gì có rắn cạp nong cạp nia nào? Rõ ràng
chỉ là một khúc dây mây mắc ở phía sau gáy Chu Vũ, đang đung đưa. Còn
Tư Khải Điển thì té nước theo mưa, kêu lên: “Mau cởi áo ra! Mau lên! Kẻo
nó cắn cho một miếng thì anh chết là cái chắc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.