BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 179

“Nó đi vệ sinh.”

“Thế à?” Tôi quay người định đi, thì La Thiên gọi giật lại, hình như anh
biết tôi đang nghĩ gì. Anh khẽ thở dài: “Em đang rất khó chịu, anh biết.
Nhưng lúc anh về thì bọn họ đã đang nướng rồi.”

“Chuyện Cố Phong tối qua làm cái lồng thì sao? Anh cũng không biết à?
Tại sao anh không ngăn cản hắn?”

“Anh không biết, thật thế! Tối qua anh hỏi hắn, thì hắn nói dối là để làm bia
mộ cho Lâm Kiều Nhi. Anh hoàn toàn không ngờ gã Cố Phong lại...”

Nhìn ra ngoài kia, thấy Cố Phong, Chu Vũ, Tư Khải Điển và Liễu Tinh
Tinh cả bốn người đang vây quanh đống lửa ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng
nhìn đám thịt khỉ đang nướng. Mùi thịt nướng thơm phức khiến ruột gan tôi
nhộn nhạo. Không kìm nổi nữa, tôi né sang bên cạnh ngồi nôn thốc nôn
tháo, nước mắt giàn giụa, đau xót đến nghẹn thở. Tôi biết, nỗi đau này sẽ
giày vò tôi suốt đời.

Bé Đoàn Lôi đã về, tay nó đang cầm một hòn đá nhưng khi nhìn thấy thanh
kiếm tre của La Thiên đặt trên mặt đất, nó vứt bỏ hòn đá rồi cầm luôn thanh
kiếm chạy đi tìm bọn Cố Phong.

Tôi quá sợ hãi, vội ôm chặt lấy nó. “Cháu định làm gì?”

Nó không bảo sao, chỉ mím chặt môi, ánh mắt nó như có ngọn lửa đang
cháy.

Tôi lại thầm kinh hãi, lập tức kéo nó sang một bên: “Cháu định giết Cố
Phong chắc?”

Nó gật đầu: “Đúng! Cháu phải giết tất cả bọn họ.”

Một đứa trẻ lên 7 có ý định vung kiếm giết người! Đủ thấy câu chuyện về
con khỉ đã khiến nó bị sốc ghê gớm đến chừng nào! Tôi nói nghiêm túc và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.