BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 177

Nước mắt nó tuôn như suối. Ai bảo nó là đồ súc sinh? Nó là người mẹ rất vĩ
đại mà tôi được nhìn thấy!

Đến lần thứ ba nó xông vào cái lồng, thì Liễu Tinh Tinh bật khóc, ngay Chu
Vũ vốn rất ích kỷ cũng thấy không chịu nổi. “Hay là, chúng ta thả con khỉ
con...”

Anh ta nói chưa dứt lời thì đã bị Cố Phong chặn họng luôn: “Bây giờ thả nó
ra, thì tất cả sẽ là công cốc à? Con khỉ to đã phát điên rồi, anh có dám đến
gần cái lồng không?”

Tư Khải Điển lắp bắp: “Nó... nó sắp toi đến nơi thì đâu còn sức lực để phát
điên nữa? Tôi cũng cảm thấy...”

Cố Phong khinh khỉnh nói: “Đúng là nó sắp toi, dù chúng ta thả con khỉ con
ra thì nó cũng không sống nổi nữa. Hai vị sẵn lòng cảm thông quá, thì lát
nữa đừng ăn!”

Chu Vũ và Tư Khải Điển còn định nói nữa nhưng lại thôi, đành quay lại
tiếp tục gượng nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Hết lần này đến lần khác, không biết con khỉ mẹ đã xô vào cái lồng bao
nhiêu lần, người nó đã bị những khúc cây sắc nhọn đâm bị thương vô số
chỗ.

Tôi bất lực ngồi tựa vào gốc cây. Cố Phong, hãy dừng tay! Lẽ nào anh
không có mẹ? Lẽ nào anh không có nhân tính? Anh có còn là người nữa
không...

Lần cuối cùng thì con khỉ mẹ ngã vật ra giữa chừng, nó không đứng dậy nổi
nữa.

Con khỉ con cũng thôi không kêu rên. Đất trời bỗng im ắng chưa từng có,
dường như vạn vật cũng rủ nhau chết theo con khỉ mẹ kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.