BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 178

Hồi lâu sau, Cố Phong đứng dậy bước đến bên con khỉ mẹ; Chu Vũ và Tư
Khải Điển hơi ngần ngừ, rồi cũng bước đến nơi.

Liễu Tinh Tinh không dám bước lại, chị ta luống cuống chạy đến bên gốc
cây, vừa cởi trói cho chúng tôi vừa sụt sịt: “Xin lỗi... tôi... tôi cũng không có
cách gì để...”

Đoàn Lôi lôi cái áo bị nhét trong mồm ra, mắt đỏ hoe, nó nghiến răng nói:
“Cháu nhất định sẽ trả thù cho con khỉ con!” Rồi nó đứng dậy chạy về phía
Cố Phong, nhưng nào ngờ vừa chạy được vài bước nó đã ngã sõng soài.

Ở phía bên kia, gã Cố Phong đang cầm hòn đá to đập vào cái lồng tre, hết
nhát này đến nhát khác...

5

Tôi nằm mơ thấy bát canh chân giò hầm với lạc, đây là món ăn mọi ngày
tôi rất ghét, nó vừa ngấy vừa chán không sao chịu nổi. Nhưng lúc này tôi
cảm thấy nó là món ăn thơm ngon nhất trên đời. Khỏi cần dùng thìa, tôi
bưng nó lên ăn lấy ăn để. Mẹ tôi kêu lên và chạy đến, đưa tay hất đổ bát
canh tung tóe dưới đất. Tôi bừng tỉnh, và lại trở về với thực tế tàn khốc.

Tôi cau mày, cố mở to đôi mắt đang sưng húp, và cũng lập tức ngửi thấy
mùi thịt nướng thơm phưng phức. Khỏi cần nhìn cũng biết bọn Cố Phong
đang nướng thịt khỉ.

Tôi vô cùng xót xa, nước mắt tuôn rơi lã chã.

La Thiên đang ngồi bên ngoài lều mài thanh kiếm tre, mũi kiếm đã được
mài nhọn hoắt. Nó đã là một thanh kiếm tre thật sự rồi.

“Tiểu Yên, em đã dậy rồi à?”

“Lôi Lôi đâu?” Tôi hờ hững hỏi. Thực ra tôi rất tức giận, anh đã về, tại sao
lại không ngăn chặn bọn họ nướng thịt con khỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.