BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 197

Thấy tôi khóc lóc đau đớn, anh không dám đụng đến tôi nữa, chỉ khẽ nói:
“Bây giờ chúng ta đi tìm Cố Phong, được chứ?”

Trên đường đi tìm Cố Phong, mọi người đều âm thầm lặng lẽ nhưng đều rất
tự giác để ý xem xét trên sườn núi, chắc hẳn ai cũng nghĩ anh ta đã gặp
chuyện không may.

Sự thật chứng minh mọi người đã đoán đúng!

Cố Phong nằm bên cạnh mộ Vương Hải Thành, trên mặt anh ta có vô số vết
máu trông thật đáng sợ, các vết rạch đều rất sâu, có chỗ lật cả các mảnh cơ
thịt ra. Vết thương dẫn đến cái chết là ở bên trái cổ, động mạch cổ bị đứt,
mất hẳn một miếng thịt, hoác ra một cái hốc to tướng.

Nhìn toàn bộ cơ thể Cố Phong, thấy rằng có lẽ anh ta đã bị một loài động
vật nào đó tấn công.

Liễu Tinh Tinh chỉ thoáng nhìn đã ngất xỉu, Tư Khải Điển đứng bên không
ngớt nôn ọe, Trương Ngưng cũng sợ tái mặt, chỉ có bé Đoàn Lôi và Chu Vũ
đứng ngây ra đó nhìn thi thể Cố Phong.

Tôi đau xót cau mày. Tại sao lại thế này? Tại sao?

Bên cạnh xác Cố Phong, La Thiên phát hiện ra bài toán “7 - ?”. Anh lập tức
khẳng định không phải Cố Phong bị dã thú tấn công, mà là bị kẻ đeo mặt nạ
sát hại.

Ngay lập tức, bé Đoàn Lôi đứng bên bỗng cười sằng sặc như điên, nói:
“Cháu đã nói rồi, chú ấy sẽ chết! Và, tất cả các cô chú cũng sẽ chết, không
một ai sống sót!” Thằng bé lạnh lùng nhìn từng người, sau đó nó nhìn chằm
chằm vào mặt Chu Vũ, nói giọng ác độc: “Chú có biết tại sao không thấy
con khỉ to không? Vì nó chưa chết, nó sẽ tiêu diệt từng người một, giết tất
cả các người, vì các người ăn thịt con của nó...”

La Thiên lớn tiếng quát: “Đoàn Lôi, im mồm đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.