BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 195

“Ăn thịt cái gì? Thịt khỉ nào? Lúc nãy tôi ăn thịt à?” Ánh mắt Trương
Ngưng bỗng chập chờn không xác định được, toàn thân cũng bắt đầu run
rẩy.

“Đừng giả vờ nữa, Trương Ngưng, tôi nói thật nhé, kỹ thuật diễn xuất của
cô rất tầm thường, rất không chuyên nghiệp.” Chu Vũ nói xong, sắc mặt
anh ta bỗng thay đổi hẳn, hai mắt trợn tròn, trông đáng sợ hơn cả Trương
Ngưng lúc mới trở về. Anh ta sợ hãi kêu lên: “Ôi chao... con khỉ đâu?”

Rồi anh ta cuống cuồng chạy khắp các xó xỉnh, mọi người cũng rồ lên chạy
theo để tìm, gần như lật tung cả căn lều lên mà vẫn không tìm thấy con khỉ
to. Chu Vũ dường như tuyệt vọng, suy sụp, chạy đến trước mặt từng người
và lặp đi lặp lại một câu: “Con khỉ đâu rồi?”

Sau đó Chu Vũ ngồi phịch xuống đất, lẩm bẩm một mình: “Sao tối qua tôi
không ăn luôn nó? Nếu tôi ăn thì bây giờ tôi không đói như thế này, và nó
cũng không bị mất đi đâu cả. Con khỉ to như thế, sao lại mất được? Lẽ ra tôi
nên ăn nó, đúng không? Tôi không nên nghe họ, không nên để dành đến
ngày mai, ngày kia, ngày kìa... lẽ ra tôi nên ăn nó, tại sao tôi lại không ăn
nhỉ?” Rồi anh ta nức nở khóc lóc rất bi thương.

Tư Khải Điển bước lại ôm choàng Chu Vũ, cũng khóc váng lên: “Anh đừng
thế này. Chẳng qua chỉ là một con khỉ. Chúng ta sẽ lại đi bắt...”

Hai gã đàn ông to xác thút thít rất thê thảm.

Tôi cũng bùi ngùi rớm nước mắt, và nhận ra vẻ lạnh lùng điềm tĩnh trên
khuôn mặt Đoàn Lôi, tôi bỗng sửng sốt, lẽ nào là Đoàn Lôi đã giấu con khỉ
ấy đi?

Tôi đang nghĩ ngợi thì Chu Vũ bỗng đẩy Tư Khải Điển ra rồi chạy đến
trước mặt Trương Ngưng, nắm chặt hai cánh tay cô ta: “Là cô, đúng không?
Cô đã ăn hết con khỉ! Cô đã ăn nửa con rồi, tại sao cô không chừa lại đám
xương xẩu cho bọn tôi? Cái mồm cô leo lẻo nói tôi ích kỷ, xấu xa, nhưng cô
thì sao, cô là cái hạng gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.